Phụ thân của ta vì tướng quân mà chắn mười mũi tên, nên ta trở thành vị hôn thê của con trai út của tướng quân.
Ta hiểu rõ, ta chỉ là một thôn nữ, không xứng với công tử.
Công tử bảo ta đừng lo lắng, nói rằng chàng sẽ đối xử tốt với ta.
Công tử rất hoàn hảo, tuấn tú và dịu dàng, nhưng không thích cười.
Hôm đó, công tử để ta mặc áo khoác lông hồ ly trắng đắt tiền, dẫn ta đi dự tiệc sinh nhật của biểu cô nương.
Khi ta đến, tất cả tiểu thư danh giá đều cười nghiêng ngả, công tử cũng cười.
Sau đó ta mới biết,
Biểu cô nương từng nói với công tử rằng, đôi mắt của ta đen và sáng, giống hệt con chó trắng nhỏ mà nàng nuôi thuở bé.
Công tử ghi nhớ trong lòng, quyết định mang đến cho biểu cô nương một bất ngờ.
Hóa ra công tử không phải là không thích cười, chỉ là không thích cười với ta.