Hứa Mặc mở mắt, khẽ kéo chăn trên người Dương Đào đắp qua cho Mạnh Tử Như nằm giữa.
Cúi đầu, anh thấy gương mặt cô ửng hồng, trông ngoan ngoãn đến lạ.
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại nơi đôi môi cô.
Chương 31
Chỉ cần anh tiến thêm một chút, anh sẽ có thể chạm vào môi cô.
Thế nhưng Hứa Mặc chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, rồi nhắm mắt lại.
Năm quyết định đi du học, anh đã tìm đến Mạnh Tử Như, nhưng khi đến nơi, anh thấy cô và cha mẹ cô đang trò chuyện vui vẻ trong nhà.
Không hiểu vì sao, anh lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi, mọi lời định nói đều nghẹn lại nơi cuống họng.
Chính anh cũng không biết mình sẽ ở lại bao lâu nơi đất khách quê người, nói ra liệu có phải muốn Mạnh Tử Như rời bỏ gia đình để đi theo mình sang Đức?
Đừng gây rắc rối cho cô, Hứa Mặc à.
Dù thích bao nhiêu, mày cũng không nên thổ lộ.
Từ khi trái tim lần đầu biết rung động cho đến bây giờ, tình cảm của anh với Mạnh Tử Như vẫn luôn chỉ là một mối tình đơn phương. Anh chưa bao giờ có được cô, nên cũng chưa từng nếm trải thất bại. Họ sẽ mãi mãi là những người bạn tốt.
Tiến thêm một bước, anh không dám; lùi một bước, anh lại không cam lòng.
Lần nữa gặp lại Mạnh Tử Như, cô đã từ cô bé nhút nhát ngày xưa trở thành một nữ chiến binh kiên cường.
Ngày xưa, cô chỉ biết khóc khi bị ức hiếp. Bây giờ, nếu ai đó dám bắt nạt cô, cô sẽ không ngần ngại đáp trả bằng những lời lạnh lùng sắc bén.
Nếu có thể tận tay tát cho Mộ Dung Diệp một cái, hẳn là sẽ càng tốt hơn.
Những ánh đèn màu sắc trên tầng thượng sáng cả đêm, ba người ôm lấy nhau nằm trên sofa.
Trời sáng dần, mặt trời ấm áp dần tỏa sáng khắp sân thượng.
Mạnh Tử Như thức dậy vì nóng, cố gắng đẩy hai người bạn nằm hai bên sang, suýt nữa thì trượt chân ngã vì giẫm phải chiếc giày cao gót của Dương Đào.
Cô tiện tay nhặt lấy hai miếng bánh cam, rồi đi xuống tầng để rửa mặt.
Xuống đến nơi, cô nhận được một hộp quà từ quản gia: “Là gửi cho tôi sao? Không phải gửi cho Đào Tử chứ?”
Thấy cô thắc mắc, quản gia vội giải thích: “Là một vị tên Mộ Dung Diệp gửi đến cho cô.”
Khi mở ra, Mạnh Tử Như thấy bên trong là một đống trang sức.
Cô ngạc nhiên, vừa lúc Dương Đào cũng xuống, hai người liền thảo luận một hồi.
Chủ đề chính xoay quanh việc: Liệu Mộ Dung Diệp có phải đã đi cướp bóc không?
Cuối cùng, Dương Đào nhớ ra và nói: “Hắn khi xuyên không đến đây, trang phục trên người đáng giá lắm đấy, chuyên gia bảo ít nhất cũng phải vài tỷ… có lẽ hắn đã bán đồ của mình…”
Mạnh Tử Như nhìn đống trang sức, cuối cùng quay sang bảo quản gia: “Mang đi bán đi, đổi thành tiền rồi quyên góp cho vùng thiên tai.”
Ngày trùng hợp của bảy ngôi sao đã gần kề, Dương Đào đã sắp xếp xong địa điểm ngắm sao lý tưởng từ sớm. Đó là đỉnh núi Đông Linh cao hơn hai nghìn mét. Để cùng họ leo lên đỉnh, Hứa Mặc còn hoãn một ngày làm việc.
Từ những quán ăn dân dã dưới chân núi đến nhà hàng cao cấp trên đỉnh, ba người họ ăn uống khắp nơi.
Có lẽ vì đã chịu đói nhiều năm ở thời cổ đại, Mạnh Tử Như cứ cắm cúi ăn mãi, khiến Dương Đào không nhịn được khuyên: “Ăn ít thôi, kẻo lát nữa đau bụng thì phiền lắm.”
Mạnh Tử Như gật đầu, giảm tốc độ ăn uống.
Sau bữa tối, họ cùng nhau dựng lều trên đỉnh núi, chuẩn bị máy ảnh.
Vào khoảng tám giờ tối, các ngôi sao rực rỡ hiện lên trên bầu trời, nối thành một chuỗi.
Lúc ấy, Mạnh Tử Như nhận được cuộc gọi từ Mộ Dung Diệp. Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu cô chỉ có bốn chữ “Âm hồn bất tán.”
Không do dự chút nào, cô dập máy.
Ngay sau đó, âm báo tin nhắn vang lên: 【A Như, xin lỗi nàng.】
Mạnh Tử Như không nhìn thấy, vì cô đang mải mê cùng Dương Đào chụp bức ảnh về bảy ngôi sao liên kết.
Ở phía bên kia.
Mộ Dung Diệp buông điện thoại, lơ đãng ngẩng đầu nhìn các ngôi sao trên bầu trời.
Ánh sáng trắng quen thuộc bao phủ lấy hắn, hắn mơ hồ nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Thái hậu đang gọi Thái y.
Hắn là Tấn Vương của triều Đại Ung, còn nàng là người của thế kỷ 21…
Vốn dĩ, không thuộc về cùng một thế giới.
…
Trên núi Đông Linh.
Chụp ảnh xong, Mạnh Tử Như định quay lại lều, nhưng không biết sao lại dẫm phải một hòn đá, cô mất thăng bằng và ngã ngửa về phía vách núi.
Cô hoảng sợ nhắm mắt lại, chỉ kịp thấy có người nắm lấy tay mình.
Là Hứa Mặc.
Nhìn thấy anh, Mạnh Tử Như không nói gì như “Buông em ra, em không muốn anh gặp nguy hiểm”, mà hét lớn: “Đào Tử!”
Hai người kéo bao giờ cũng tốt hơn là một người kéo!
Dương Đào vội vàng chạy tới, cùng Hứa Mặc hợp sức kéo cô lên.
Mạnh Tử Như vừa xoa tay vừa thở phào nhẹ nhõm: “May mà có ba người chúng ta đi cùng…”
Dương Đào cũng gật đầu liên tục.
Hứa Mặc lập tức ôm chặt lấy Mạnh Tử Như, giọng đầy lo lắng: “May mà em không sao…”
Không biết bao lâu sau, anh mới buông cô ra. Trước sự chứng kiến của Dương Đào đã sững sờ, Hứa Mặc nghiêm túc tuyên bố: “Cô ấy làm chứng, từ hôm nay, anh chính thức theo đuổi Mạnh Tử Như.”
Dương Đào kinh ngạc, đến mức quên mất cái nháy mắt ra hiệu của Mạnh Tử Như, trong đầu chỉ lặp lại một suy nghĩ—
Hứa Mặc thích Mạnh Tử Như?
Chuyện từ bao giờ vậy?
Tâm trạng cô ấy như thể đang ngồi trên tàu lượn, lúc thì lo lắng cho Hứa Mặc và Mạnh Tử Như, lúc lại bất ngờ khi nhận ra một bí mật lớn.
Trong lúc bối rối, cô ấy lỡ nói thắc mắc ra thành lời.
Mạnh Tử Như khẽ thở dài, thoáng có chút ganh tị với sự vô tư của cô ấy: “Anh ấy đã để ý đến tớ từ lâu rồi.”
Nói xong, cô quay sang nhìn Hứa Mặc.
Anh khẽ mỉm cười, lịch sự: “Đúng là vậy.”
Mạnh Tử Như bỗng đỏ mặt: “Tóc anh rối rồi kìa.”
Hứa Mặc không hiểu, nhờ Dương Đào đang nhìn ngây ngô bên cạnh chỉ hộ.
“Có rối đâu.”
Đương nhiên là không, chỉ có tâm trí của Mạnh Tử Như rối thôi.
End