Hận ta bất lực, hận ta không đủ bản lĩnh bảo vệ tộc nhân của nàng, bảo vệ nàng.
Hận ta đến cả rửa oan cho nàng cũng không làm được, còn ngu muội vì cái gọi là tình nghĩa huynh đệ mà trúng phải mưu kế của kẻ khác.
Nàng nhất định hận ta. Hận ta như một kẻ vô dụng bị đại hoàng huynh đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Cho nên dù là trong mộng, nàng cũng không muốn gặp ta.
Ta gào thét xé lòng gọi mẫu hậu, ta dốc sức chạy về phía nàng, muốn ôm lấy nàng, muốn cầu xin nàng, xin nàng đừng bỏ rơi ta một mình.
“Ngoan nào, đừng buồn nữa, khóc nữa là mẫu thân ngươi cũng sẽ đau lòng đấy~”
Ta mở mắt, nhìn thấy Thôn Thôn bên cạnh, dù đã mệt mỏi không mở nổi mắt, vẫn cố nâng tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ta.
Bàn tay nhỏ mềm mại, động tác có chút vụng về, giọng nói ngái ngủ như vọng từ một nơi xa xăm, lại khiến ta bình ổn hơn bao giờ hết.
“Thôn Thôn, ngươi sẽ luôn ở bên ta chứ?”
Thôn Thôn khẽ gật đầu, lại dụi vào lòng ta.
“Sẽ mà. Nhưng ta không thích tiểu cung nữ hầu hạ ta, nàng ta suốt ngày bóp mặt ta mạnh quá, không đáng yêu như Tàn Nô.”
Ta bật cười, nhẹ nhàng hôn lên má nàng.
“Ngốc, bị véo mặt sao không nói với ta?”
Thôn Thôn lắc đầu:
“Ngươi hung dữ, ngươi sẽ đánh người.”
Ta ôm chặt nàng vào lòng, khẽ thì thầm bên tai:
“Với ngươi, ta vĩnh viễn không hung dữ, được không?”
“Được.”
Nhưng ta lại không làm được.
Bạo Quân Ngoại Truyện
Ta đã đánh giá quá thấp một kẻ từ nhỏ lớn lên trong bóng tối như mình, rốt cuộc có bao nhiêu u ám trong tâm hồn.
Khi nghe Thôn Thôn nói ta là bạo quân, nói ta là kẻ xấu, ta giận đến mức cả người phát run.
Nếu nàng đã nói ta là bạo quân, vậy thì để nàng thử xem không có ta, cuộc sống sẽ thế nào.
Ta thừa nhận, trong lòng ta chất chứa bóng tối. Không ai dạy ta cách yêu thương một người, ta chỉ biết làm thế nào để người khác phải khuất phục.
Những ngày rời cung, chỗ này đau, chỗ kia nhức.
Đêm đầu tiên, ta cứng rắn không quay lại.
Sang ngày thứ hai, ta đã bắt đầu không nhịn nổi nữa.
Trong cung có quá nhiều thủ đoạn tàn độc.
Ta chợt nhận ra, đối với Thôn Thôn, ta không thể ra tay tàn nhẫn được. Dù biết rằng nàng chịu khổ thì người đau vẫn là ta, ta vẫn sợ nàng sẽ hoảng hốt, sẽ sợ hãi.
Nửa đường về phía Nam, ta kéo mạnh cương ngựa, quay đầu trở lại.
Ta bắt đầu căm ghét chính mình, tại sao không thể học cách yêu? Tại sao lại muốn nàng chịu những đau khổ mà ta từng nếm trải, chỉ để nàng phục tùng ta?
Đây chính là căn bệnh ăn sâu vào huyết mạch hoàng thất.
Ta nghĩ, nếu Thôn Thôn khóc, ta nhất định sẽ nói xin lỗi.
Ta sẽ nói với nàng—
Ta không biết cách đối tốt với một người, nhưng từ nay về sau, ta sẽ cố gắng học.
—
Khi gặp lại Thôn Thôn, nàng bị trói chặt trên chiếc ghế sắt.
Nhỏ bé gầy gò, nhưng đôi mắt lại mở to, như thể đang hiếu kỳ không biết khi bị cưa mất hai chân sẽ có cảm giác ra sao, cơn giận dữ như mãnh thú gào thét trong lòng ta.
Giết hai tên thị vệ kia, vẫn chưa nguôi cơn hận.
Nhìn vào đôi mắt sợ hãi của quý phi, ta thực sự muốn một kiếm chém chết nàng. Nhưng chưa được, ta còn cần nàng để diệt sạch những kẻ còn sót lại của tiền triều.
—
Đêm đó, ta và Thôn Thôn ngồi đối diện nhau.
Ta do dự muốn mở miệng xin lỗi nàng, nhưng ta chưa từng nói những lời như vậy. Do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể thốt ra.
Lúng túng một lúc, ta bèn nói một câu:
“Giờ đã biết cô tốt với ngươi thế nào rồi chứ?”
Thôn Thôn ngốc nghếch gật đầu. Nàng thậm chí chẳng cần ta phải xin lỗi, đã ngớ ngẩn mà đáp—
“Từ nay ta sẽ không nói ngươi là bạo quân nữa.”
—
Đêm đó, ta ôm lấy nàng, hôn đi hôn lại.
Ta thề, sẽ không có lần sau nữa.
Ta sẽ không như phụ hoàng và mẫu hậu của ta, bỏ mặc nàng một mình.
—
Ta đến cung của quý phi, vẫn là mùi hương quen thuộc, cùng loại thuốc năm đó đại hoàng tử từng hạ, chỉ là liều lượng ít hơn rất nhiều.
Ta kìm nén rất lâu, rất lâu, mới không rút kiếm giết nàng ngay tại chỗ.
“Vương thượng, người đi đâu vậy?”
“Quý phi đã dốc lòng mong ta đến, thì ta đã đến rồi. Nên nói gì, không nên nói gì, quý phi tự biết lấy.”
—
Ta trở về Bồ Đề cung.
Ngày thường, ta còn có thể khống chế bản thân nhờ lý trí. Nhưng lúc này, trúng phải thuốc, ta chẳng còn lý trí gì nữa.
Trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ— “Muốn nàng.”
—
Thôn Thôn thật đẹp.
Trong sự ngây thơ lại có chút quyến rũ chết người.
Là cô gái mà ta yêu nhất trong đời này.
—
Đêm cung Bồ Đề bốc cháy, ta mắc kẹt trong cơn ác mộng.
Ta lại thấy mẫu hậu rời xa ta lần nữa.
Bà lạnh lùng nói với ta:
“Thái tử phải học cách trưởng thành, không thể lúc nào cũng dựa vào mẫu hậu.”
—
Khi tỉnh lại, ta thấy ngọn lửa rực cháy trong phòng, thấy Thôn Thôn gắng sức cõng ta, lảo đảo chạy ra ngoài.
Trên người nàng, những chỗ lông trắng nõn đã bị cháy xém, nhưng nàng vẫn không bỏ rơi ta. Những móng nhỏ mài đến bật máu, đen sì, nhưng vẫn thở hổn hển, từng bước từng bước gắng sức chạy đi.
Đó là lần đầu tiên, kể từ khi mẫu hậu mất, ta khóc trong lúc tỉnh táo.
—
Ta nghĩ, phụ hoàng đã sai rồi.
Ngay cả đế vương, cũng không nên cô độc một mình. Ta có thể có người mình yêu, cũng có thể được yêu thương.
Dẫu ta không biết cách yêu, nhưng suốt quãng đời còn lại, ta sẽ học cách yêu nàng. Học cách thật lòng yêu thương Thôn Thôn của ta.
Lý công công phiên Ngoại
Gần đây, vương thượng vô cùng ưu sầu. Hắn luôn nhìn chằm chằm vào Thôn Thôn, mấp máy môi như muốn nói gì đó lại thôi.
“Lý công công, ngươi nói xem, liệu có khi nào trong đại lễ sắc phong hoàng hậu, nàng đột nhiên biến thành một con linh dương ngốc nghếch không?”
Ta nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Nói đi cũng lạ, chuyện này quả thực ly kỳ.
Thôn Thôn biến hóa giữa người và thú quá mức tùy ý—
Giây trước còn đang cầm đũa ăn cơm, giây sau đã biến thành một cục lông tròn vo. Có khi giữ được hình người lâu một chút, có khi mới một hai canh giờ đã không trụ nổi. Cho nên, câu hỏi này… thực sự rất khó trả lời.
Vương thượng lại thở dài, vẫy tay gọi Thôn Thôn đang ngủ lười trên đất. Cái bóng trắng nhỏ nheo mắt, mơ mơ màng màng nhào vào lòng hắn.
Vương thượng khẽ nhấc vạt áo, “Phụp!” một tiếng, Thôn Thôn liền biến thành người, mềm nhũn cọ vào ngực hắn, giọng ngọt như mật:
“Vương thượng~”
Vương thượng nheo mắt, hỏi:
“Cô hỏi ngươi, nếu lễ phục của cô may hơi trễ ngực một chút, liệu ngươi có thể giữ nguyên hình người không?”
Thôn Thôn nhìn chằm chằm vào lồng ngực hắn, nuốt nước bọt:
“Ngươi đang chê ta sao?”
Dã thú trên thảo nguyên chúng ta có gì khác thì không biết, nhưng chạy nhanh thì nhất định có.
“Lão…”
Thôn Thôn cười hì hì hai tiếng, thè lưỡi liếm lên mặt vương thượng.
Vương thượng bị liếm đến mức thần sắc biến đổi, lập tức ôm nàng lên, vừa cọ cọ vừa chậm rãi đi vào tẩm điện. Ta nhanh chóng che mắt, vội vàng rời khỏi phòng canh cửa.
Giữ cửa chưa bao lâu, Tô phi đến.
“Vương thượng đâu? Bổn cung muốn gặp người.”
Ta lắc đầu, có chút thương hại mà khuyên nàng:
“Vương thượng không gặp ai cả, nương nương hãy quay về nghỉ ngơi đi.”
Tô phi cau mày:
“Bổn cung vừa mới dậy, nghỉ ngơi gì chứ?”
—
Ba ngày sau, vương thượng hạ chỉ giải tán hậu cung. Các phi tần tự rời cung, cung nữ thì được giữ lại.
Tô phi nhìn đống hành lý chất đầy cả phòng, tức giận đến mức gào thét suốt nửa canh giờ. Cũng may, vương thượng vẫn có chút thương tiếc, tự mình đến gặp nàng một chuyến.
“Trước đây, chính ngươi xúi giục quý phi ra tay đánh Thôn Thôn, đúng không?”
Tô phi tái mặt, liên tục phủ nhận.
Vương thượng chỉ vào cây gậy nàng đã dâng lên cho quý phi khi xưa, giọng điệu nhẹ nhàng đến đáng sợ:
“Có mạng chịu đủ năm mươi trượng, cô sẽ sai người đưa ngươi rời cung.”
Nghe thấy tiếng gào thét vọng ra từ trong điện, ta liền biết—
Vương thượng, vẫn là vị vương thượng có thù tất báo của ngày xưa.
Nhiều năm qua, hắn đã không còn là tiểu thái tử ngây thơ, khát vọng được mẫu hậu ôm vào lòng.
Hắn đã học được cách thu mình chờ thời, khi chưa vững nền móng thì dung túng tạm thời, một khi đại quyền trong tay, thì bất kỳ kẻ nào bất ổn—một người cũng không tha.
—
Ngày vương thượng đại hôn, sáng sớm hắn cố tình không cho Thôn Thôn ăn cơm.
Lúc hành lễ, Thái sử giám vẫn luôn cầm một quả tì bà to tròn trên tay.
Thôn Thôn đói đến mức liên tục nuốt nước miếng, nhưng rất có chí khí, kiên trì hoàn thành toàn bộ nghi thức sắc phong.
Đêm tân hôn, vương thượng ngà ngà say, mò vào ngự thiện phòng tìm thấy Thôn Thôn đang lén lút ăn điểm tâm.
Hai người quấn quýt không rời, nắm tay nhau chầm chậm về tân phòng, dọc đường đi khiến mặt các cung nhân đỏ bừng.
Vương thượng của lão nô, cuối cùng cũng tìm được chốn nương tựa thuộc về hắn.
End