Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại VÔ ƯU ĐÃ TÌM THẤY CHÀNG Chương 7 VÔ ƯU ĐÃ TÌM THẤY CHÀNG

Chương 7 VÔ ƯU ĐÃ TÌM THẤY CHÀNG

1:52 chiều – 21/12/2024

Góc nhìn của Chúc Vô Ưu

Thật kỳ lạ, ta lại có thể tự nhiên gọi ra ba chữ Mạnh gia ca ca ấy.

Trước kia, đây là cách gọi mà ta ghét nhất.

Từ nhỏ, ta và Mạnh Thư Dự đã có hôn ước. Nhưng ra bên ngoài, hắn chẳng bao giờ nói rằng ta là vị hôn thê của hắn.

Khi có người hỏi, hắn chỉ nhàn nhạt đáp:

“Đây là muội muội trong nhà.”

Nghe xong, ta tức lắm, về nhà liền giận dỗi với Mạnh Thư Dự.

“Ca ca với muội muội gì chứ! Ta ghét cái kiểu mập mờ không rõ ràng như vậy!

“Mạnh Thư Dự! Ta không phải muội muội họ Chúc, ngươi cũng không phải ca ca họ Mạnh!”

“Tương lai, ta sẽ gả cho ngươi, ngươi sẽ cưới ta, chúng ta sẽ là phu thê!”

Mạnh Thư Dự thấy ta tức giận viết một đống chữ.

Hắn liếc qua, bật tay gõ lên trán ta:

“Ngươi mới bao nhiêu tuổi mà hiểu gì về chuyện hôn nhân. Sau này ra ngoài nếu có ai hỏi thì cứ nói ta là ca ca của ngươi, đừng nói bừa.”

Ta giận dỗi ôm lấy hắn, rúc vào lòng hắn.

Ta ngẩng đầu, dùng khẩu hình miệng nói:

“Ta hiểu! Phu thê là cùng ngủ chung. Đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau đi.”

Năm đó, ta vừa tròn mười sáu. Đối với đạo phu thê, hiểu được đôi chút nhưng chưa thật rõ ràng.

Mạnh Thư Dự đẩy ta ra, khẽ ho hai tiếng. Mặt hắn thoáng đỏ, quở trách:

“Con gái nhà ai lại không biết xấu hổ như ngươi? Chúc Vô Ưu, ngươi bỏ ngay ý nghĩ này đi. Ta sẽ chăm sóc ngươi cả đời, nhưng tuyệt đối không cưới ngươi. Ta không muốn có một thê tử bốc đồng, ngu ngốc như ngươi.”

Ta quấn lấy hắn, mè nheo đòi hắn mau mau đồng ý thành thân.

Mạnh Thư Dự bị ta làm phiền đến hết cách, vuốt nhẹ tóc mai ta, nói:

“Ngươi còn nhỏ, đợi đến khi ngươi mười tám tuổi, chúng ta sẽ bàn chuyện thành thân.”

Lúc đó, trong lòng ta vui mừng khôn xiết.

Ta ngày ngày mong ngóng, chỉ muốn nhắm mắt một cái là đến năm mười tám tuổi. Thậm chí, ta còn đặc biệt treo cuốn lịch hoàng đạo ngay đầu giường.

Mỗi ngày sáng sớm, ta đều xé đi một trang lịch. Trên bàn ăn, ta sẽ đập tờ lịch ấy trước mặt Mạnh Thư Dự.

Ta nhắc nhở hắn: 

“Lại thêm một ngày gần đến sinh thần mười tám của ta! Chờ đó mà cưới ta đi nhé!”

Mạnh Thư Dự luôn làm bộ mặt bất đắc dĩ.

Nhớ lại những chuyện đó, ta chỉ thấy buồn cười.

Ta cùng Mạnh Thư Dự dạo bước trong hoa viên. Ta không nhịn được mà mỉm cười nói với hắn:

“Mạnh Thư Dự, ngày trước ta cứ quấn lấy ngươi, đúng là có phần ngốc nghếch, bảo sao ngươi luôn thiếu kiên nhẫn với ta.”

Ta nói rất chậm, từng câu từng chữ. Cổ họng hơi khó chịu nên ho vài cái. Mạnh Thư Dự thấy vậy liền vội vàng nói:

“Vô Ưu, uống chút trà cho đỡ khô họng, nói chậm lại thôi.”

Ta cảm ơn lòng tốt của hắn, chậm rãi đáp:

“Hôn thư ta đã trả lại cho ngươi. Còn đây là ngọc bội định thân, cũng giao lại cho ngươi. Từ nay, ngươi có thể theo ý mình, chọn một tiểu thư cao môn danh giá dịu dàng, chu đáo. Chúng ta từ nay không còn quan hệ gì nữa. Ta sẽ không còn quấn lấy ngươi, sau này ngươi tự do rồi.”

Sắc mặt Mạnh Thư Dự tái nhợt, tựa như giữa đông rét mướt rơi vào hầm băng.

Hắn vốn là người giỏi ăn nói, nhưng lúc này lại lắp bắp không thành câu.

Mạnh Thư Dự hoảng hốt, bối rối giải thích:

“Vô Ưu! Ta không hề muốn bỏ rơi ngươi. Ta đã dặn mẫu thân để lại cho ngươi rất nhiều lộ phí, mong ngươi đến kinh thành tìm ta.”

“Những ngày không tìm thấy ngươi, ta ăn không ngon, ngủ không yên. Ta đã dùng đủ mọi cách để tìm ngươi, thậm chí còn cầu xin Trưởng công chúa.”

“ Nhưng… nhưng… dù ta không kịp tìm thấy ngươi, sao ngươi lại vì giận ta mà tùy tiện chọn một người để gả chứ!”

Mạnh Thư Dự nói đến đây, đầu óc dường như tỉnh táo hơn. Hai mắt hắn đỏ hoe, hít một hơi thật sâu rồi nói:

“Vô Ưu, đi với ta. Dù có đắc tội với Trưởng công chúa, ta cũng sẽ mang ngươi trở về. Ta đã hứa, đợi ngươi mười tám tuổi, chúng ta sẽ thành thân.”

Ta không hiểu vì sao Mạnh Thư Dự đột nhiên đau lòng đến thế. Hắn như đau lòng đến mức muốn rơi nước mắt.

Ta ngơ ngác nhìn hắn.

Mạnh Thư Dự lại càng thêm khổ sở, vội vàng đưa tay lau khóe mắt. Hắn định nắm lấy tay ta, nhưng ta tránh đi.

Tạ Bất Ngôn từ xa chạy đến, một quyền đấm ngã Mạnh Thư Dự xuống đất.

Tạ Bất Ngôn quát lớn:

“Ngươi điên rồi sao! Dám ức hiếp thê tử của ta trước mặt ta!”

“Mạnh Thư Dự, năm nàng sáu tuổi, chính ngươi cố tình bỏ rơi nàng trong hội đèn lồng, mới khiến nàng bị bọn buôn người bắt đi!”

“Ngươi có biết nàng đã sợ hãi thế nào không? Để trở về tìm ngươi, nàng vô tình giết người nên bị kinh hãi, suốt mười mấy năm qua không nói được một lời!”

Khóe miệng Mạnh Thư Dự rỉ máu, hắn nằm trên đất, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn ta.

Hắn chật vật đứng dậy, dáng vẻ vô cùng thảm hại, sau đó khó nhọc nói:

“Ngươi… ngươi nhớ chuyện ta cố ý bỏ rơi ngươi sao…”

Ta gật đầu, nghiêm túc đáp:

“Phải, nhưng ta chưa bao giờ nhắc đến. Thực ra, ta biết ngươi rất hối hận. Vậy nên ta sợ ngươi tự trách nhiều hơn, mới giả vờ như đã quên.”

“Thôi, những gì cần nói, ta đã nói xong. Ta đi thả diều với Tạ Bất Ngôn đây.”

Ta kéo tay Tạ Bất Ngôn, cùng hắn rời đi.

Tạ Bất Ngôn nhét một viên thuốc ngậm vào miệng ta.

Hắn có chút bực bội nói:

“Giang thần y dặn nàng chưa thể nói nhiều! Sao nàng còn nói lắm thế, cổ họng lại đau bây giờ.”

Ta khẽ nói:

“Bởi vì, ta muốn ngươi hiểu rằng, ta thực sự không còn thích Mạnh Thư Dự nữa. Giờ đây, người ta thích là ngươi, vì vậy ngươi không cần so bì với hắn nữa.”

Mặt Tạ Bất Ngôn bỗng đỏ bừng, hắn cứng miệng đáp:

“Ta… ta đâu có so bì với hắn!”

Hôn lễ của ta và Tạ Bất Ngôn diễn ra đúng như dự kiến.

Đó là một lễ cưới lộng lẫy, kinh diễm cả kinh thành.

Đêm tân hôn, chúng ta nằm bên nhau, cả hai đều có chút căng thẳng.

Tạ Bất Ngôn nắm tay ta, giọng nói đầy khẩn trương:

“Vô Ưu, trước đây chúng ta thành thân là để qua mặt mẫu thân ta và hoàng cữu cữu, sau này sẽ hòa ly. Nhưng giờ ta cảm thấy, sống như thế này cũng rất tốt. Ta không muốn hòa ly nữa, nàng thấy thế nào?”

Ta uống rượu, cảm thấy cả người nóng bừng, đầu óc mơ màng. Ta xoay người, tựa vào lồng ngực Tạ Bất Ngôn.

Hắn siết chặt eo ta, nhìn ta bằng ánh mắt chăm chú. Ta cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi hắn.

Đến nửa đêm, Tạ Bất Ngôn như phát cuồng mà nắm tay ta, đứng ở cửa lớn tiếng hét lên:

“Ta yêu Chúc Vô Ưu! Từ trong sào huyệt sơn tặc, ta đã yêu nữ hiệp Chúc Vô Ưu từ cái nhìn đầu tiên! Ta, Tạ Bất Ngôn, nguyện đối tốt với nàng cả đời!”

Ta cảm thấy hắn thật ngốc. Nhưng ta cũng chẳng thông minh gì lắm.

Chúng ta quả là một đôi trời sinh, hê hê.

End