Sau khi Lục Tướng Chấp đỗ trạng nguyên, việc đầu tiên hắn làm chính là hưu thê.
“Nữ nhi Thẩm gia hiền đức, nhưng lại quá nhàm chán.”
Hắn tái hôn với một nữ nhân xuất thân từ lầu xanh, còn ta tái giá với một công tử bột.
Lục Tướng Chấp cho rằng ta giận dỗi, nên mới lấy một kẻ ăn chơi, không học vấn, không nghề nghiệp.
Hắn nghĩ rằng nữ nhi Thẩm gia vốn coi trọng đức hạnh, mà loại ăn chơi ấy chẳng chịu quản thúc, sớm muộn cũng sẽ chán ghét một người nhàm chán như ta.
Hắn đợi nửa năm, vẫn không thấy ta bị ruồng bỏ.
Khi Lục Tướng Chấp không nhịn được mà tìm đến nhà ta, ta đang cầm thước gõ đầu người phu quân ăn chơi, thở dài bất lực: “Phu tử đã giảng ba lần rồi, sao vẫn không hiểu?”
Người phu quân ăn chơi của ta bỗng kéo ta vào lòng, cười cợt nhả: “Không hiểu, muốn hôn một cái.”