Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 7

4:43 chiều – 10/02/2025

Nàng dùng chút hơi tàn cuối cùng, khàn giọng hỏi ta:

“Những vết thương này… là ngươi hạ độc sao?”

Ta lạnh lùng gật đầu:

“Dĩ nhiên.”

Nàng run rẩy, gấp gáp thốt lên:

“Nhưng… nhưng…”

Ta biết nàng muốn hỏi điều gì.

Vi Yên nhi vẫn luôn bắt ta nếm thử thuốc trước.

Nhưng tại sao đám cung nữ uống thuốc trước nàng, lại không có ai xảy ra chuyện?

Ta chậm rãi nhếch môi, nở một nụ cười lạnh như băng.

“Bởi vì trong những thang thuốc đó, thực sự không hề có độc.

“Nương nương, người có biết độc ở đâu không?”

Vi Yên nhi trợn trừng mắt nhìn ta, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng.

Nàng không thể nghĩ ra.

Dù có nghĩ nát óc, nàng cũng không thể nào nghĩ ra.

Ta bật cười, cười đến mức toàn thân run lên.

Sau đó, ta quay lưng, chậm rãi cởi bỏ y phục.

Trên tấm lưng trắng ngần, ngang dọc là chi chít vết roi.

Những vết thương do chính tay nàng đánh, mỗi lần máu bắn tung tóe, đều dính lên bàn tay nàng.

Đây chính là lý do, vì sao vết lở loét của nàng lại bắt đầu từ tay.

Ta quay lại, nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nói:

“Nương nương, độc nằm trong máu của ta.”

Sau khi A tỷ qua đời, ta quay về kinh thành, rốt cuộc mới nhận ra—

Trên đời này, thứ độc sâu nhất, chính là hận thù.

Và cơ thể ta, chính là cái bình để luyện ra Xuyên Tâm Độc.

“Loại độc này tên là Xuyên Tâm, máu ta chảy qua tim, lan khắp cơ thể.

“Người càng đau lòng, cơ thể sẽ càng mục rữa nhanh hơn.

“Vậy nên, nương nương, ta đã luôn nhắc nhở người, nhất định phải giữ tâm trạng vui vẻ mà.”

Ngày hôm sau, Hoàng đế hạ triều trở về, đến thăm Hoàng hậu.

Người vén chăn lên, nhưng thứ hiện ra trước mắt, không còn là một nữ nhân kiều diễm, mà là một thân thể máu thịt bầy nhầy, tan rữa thảm khốc.

Hoàng đế kinh hoàng, ngã quỵ ngay tại chỗ, bất tỉnh trên long sàng.

Chính vì thế, trên người Người, cũng bị nhiễm máu của Vi Yên nhi.

Xuyên Tâm Độc mạnh mẽ ở chỗ—

Nó thực chất là một loại cổ độc.

Ta là người nuôi cổ, bản thân ta không bị độc ăn mòn.

Nhưng nếu người ta căm hận chạm vào máu ta, cổ độc sẽ bắt đầu phát tác.

Vi Yên nhi đã nhiễm máu ta.

Giờ đây, Hoàng đế cũng đã nhiễm máu Vi Yên nhi.

Cả gia tộc Tống thị mấy trăm nhân mạng,

Hôm nay, cuối cùng cũng có thể thanh toán rồi.

Ta đỡ Hoàng đế khi người tỉnh lại, nhẹ nhàng nâng tay áo, cẩn thận đỡ người bước ra ngoài.

Trước khi đi, ta cúi đầu, thì thầm vào tai Người:

“Hoàng thượng, người nhất định phải giữ tâm trạng vui vẻ nha.”

16.

Kể từ hôm đó, Hoàng đế không bao giờ đặt chân đến cung Hoàng hậu nữa.

Các loại ban thưởng, ân tứ được đưa đến liên tục không ngớt.

Nhưng Hoàng đế, không dám nhìn lại một lần nào.

Cung nhân trong hậu cung, ai ai cũng né tránh cung Hoàng hậu như tránh tà ma.

Chỉ có ta—

Ngày ngày giúp nàng tắm rửa, lau sạch từng mảng máu và thịt rữa.

Kiên nhẫn nghe nàng rên rỉ, tận hưởng ánh mắt đau đớn đến thấu xương của nàng mỗi khi nhìn ta.

Đến tận giây phút cuối cùng, ta mới nhẹ giọng nói với nàng:

“Thực ra, Xuyên Tâm Độc có giải dược.”

Khoảnh khắc đó, đôi mắt Hoàng hậu bừng sáng như thể hồi quang phản chiếu.

Ta cười khẽ, thản nhiên nói:

“Trên đời này, người duy nhất biết cách điều chế giải dược…

“Tên là Tống Chỉ.

“Nàng y thuật cao minh, lại có một trái tim lương thiện nhất thế gian.

“Nếu nàng còn sống, nhất định sẽ cứu nương nương.

“Chỉ tiếc là…”

Ta vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt máu me của Vi Yên nhi, giọng điệu vô cùng nuối tiếc:

“Sáu năm trước…

“Nương nương đã tự tay giết chết người duy nhất có thể cứu mình rồi.”

17.

Đêm hôm đó, Vi Yên nhi hoàn toàn mục rữa.

Đám tiểu thái giám khênh thi thể nàng ra, nhưng trong tấm vải trắng, chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu.

Toàn bộ hậu cung đều biết—

Hoàng hậu mắc bệnh quái lạ, không thể cứu chữa mà qua đời.

Hoàng đế đau xót vô cùng, khóc thương không dứt.

Thế rồi, Hoàng đế cũng bắt đầu mục rữa.

Thái hậu chủ trì đại cục, ban lệnh đưa Hoàng trưởng tử vào cung Giang Đức phi nuôi dưỡng.

Giang Đức phi muốn gặp ta, bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

Nàng tin rằng, ta bày ra cục diện lớn thế này, tất nhiên phải có dã tâm bất phàm.

Nhưng nàng phát hiện ra—

Ta đã biến mất.

Cung nữ tên Lưu Huỳnh, xuất hiện trong cung một cách đột ngột, rồi lại đột ngột rời đi.

18.

Một năm sau, Hoàng đế mắc phải chứng bệnh giống hệt Vi Hoàng hậu, toàn thân thối rữa, băng hà.

Hoàng trưởng tử, nay được Giang Đức phi nuôi dưỡng, dưới sự ủng hộ của hai đại gia tộc Vi – Giang, lên ngôi Hoàng đế.

Chính quyền vững vàng.

Giang Đức phi tưởng rằng ta sẽ lưu lại trong cung.

Nhưng từ trước đến nay, ta vốn không có hứng thú với quyền lực.

Bảy năm trôi qua, ta chỉ muốn đi đến nơi mình từng bỏ lỡ.

Đến nơi mà khi xưa chỉ cách một bước nữa là có thể nhìn thấy.

Đến nơi mà A tỷ từng ao ước được thấy.

Vậy nên, ta rời khỏi hoàng cung, trở thành một nữ y giang hồ.

Ta không có y thuật cao siêu, giỏi lắm cũng chỉ bằng ba phần của A tỷ.

Nhưng dù chỉ có ba phần, ta vẫn chữa khỏi phần lớn bệnh tật trên thế gian.

Còn những chứng bệnh ta không trị được, ta bèn thương lượng với bệnh nhân:

“Nếu không thì để ta độc chết ngươi nhé?

“Thuốc độc của ta rất tốt, ngươi chết cũng sẽ không đau đớn.”

Có người sợ ta, cũng có người tôn ta là thần y cứu thế.

Cứ như vậy, ta lang bạt hành y, dần dần đi đến miền Tây Nam.

Ở đó, ta gặp một bà lão.

Năm xưa, bà từng là nô bộc trong một nhà quan viên ở kinh thành.

Khi dịch chuột hoành hành, bà đã được A tỷ của ta cứu sống.

Bà nhìn thấy vết sẹo trên mặt ta, liền lục lọi trong rương, lấy ra một phương thuốc.

Bà nói, đây là đơn thuốc do thần y Tống nữ y lưu lại.

Sau đó, bà già run run, bắt chước giọng điệu của một cô gái trẻ, dịu dàng nói:

“Muội muội của ta, dung mạo xinh đẹp vô cùng.

“Nhưng muội ấy tinh nghịch nhất nhà, suốt ngày trêu chọc mèo hoang chó lạc.

“Ta nghĩ rồi, sớm muộn gì nó cũng sẽ bị hủy dung thôi.

“Vậy nên, ta đã nghiên cứu trước phương thuốc này, chuyên dùng để trị sẹo, hiệu quả tốt nhất.”

Bà lão nhẹ nhàng đưa phương thuốc cho ta.

“Dù phương thuốc này ban đầu là để cho muội muội nàng dùng, nhưng khi giao cho ta, nàng nói rằng—

“Nếu trên đời này, có ai cần nó, hãy đưa cho người đó.

“Tống nữ y là người lương thiện nhất thế gian.

“Nàng luôn mong muốn chữa trị cho nhiều người hơn, ban phước lành cho thiên hạ.

“Nếu hôm nay nàng thấy một cô nương xinh đẹp thế này mà trên mặt lại có vết sẹo lớn…

“Chắc chắn nàng cũng sẽ đưa phương thuốc này cho cô.”

Bà lão vỗ nhẹ lên vai ta, dịu dàng mỉm cười.

Ở trong cung, ta bị nhục mạ, bị hành hạ, nhưng chưa từng rơi một giọt nước mắt.

Nhưng ngày hôm đó, ta cầm phương thuốc của A tỷ, nghẹn ngào bật khóc.

Lúc ấy, ta bỗng hiểu ra—

Có lẽ, A tỷ chưa bao giờ thực sự rời đi.

Nàng vẫn luôn ở bên cạnh ta, theo một cách khác.

Ta dựa theo phương thuốc của A tỷ, mua thuốc sắc uống.

Một tháng sau, vết sẹo cũ trên mặt ta biến mất, toàn bộ trở nên láng mịn như mới.

Từ hôm nay, ta sẽ lấy diện mạo mới này, tiếp tục chu du thiên hạ.

Để một ngày nào đó, khi ta đoàn tụ với A tỷ nơi thiên giới,

Ta có thể nói với nàng rằng:

“Muội đã thấy được tất cả những núi non tự do trên thế gian này.

“Mà bây giờ, muội rốt cuộc cũng có thể gặp lại tỷ rồi.”

— Hoàn —