Đúng vậy, Lục Tướng Chấp đọc sách thánh hiền, làm sao có thể làm chuyện như thế?
Trước mắt, Lục mẫu ăn vận quý phái, còn cô nương Bạch Linh đầu tóc bù xù, khóc lóc đến điên cuồng.
Tay nàng có dao, Lục mẫu không dám lại gần, chỉ đứng từ xa mắng nàng điên loạn.
Một người nữ nhân điên loạn, những gì nàng nói không đáng tin.
Nàng gào khóc đến tuyệt vọng, đám đông chỉ coi như xem một trò hề.
Mà trò hề này còn buồn cười hơn cả những vở kịch.
Cô nương kể rằng ban đầu Lục Tướng Chấp định cưới nàng, dù không có tam thư lục sính, nhưng thường đưa nàng dự yến tiệc.
Nàng đương nhiên tin rằng mình được yêu, vì nàng nhảy điệu Lục Yêu đẹp nhất, viết thơ Phi Hoa Lệnh tao nhã nhất.
Vì dù nàng sinh ra nơi bùn nhơ, nhưng vẫn giữ mình trong sạch cả thân lẫn tâm.
Nàng, cũng như mọi nữ tử khác trên đời, xứng đáng được yêu.
Và Lục Lang của nàng, người sẵn sàng bỏ người thê tử tào khang vì nàng, chính là người nàng có thể trao gửi cả đời.
Cho đến buổi tiệc ấy, nhi tử Thượng thư là Thôi Lễ buông lời trêu ghẹo, thái độ phóng túng.
Mà Lục Lang chỉ cười làm lành.
Thôi Lễ chính là kẻ năm xưa ép nàng tự vẫn bằng dải lụa trắng.
Nàng không biết mình bị chuốc bao nhiêu rượu, đến khi tỉnh lại chỉ thấy Thôi Lễ đang kéo dây lưng nàng.
Nàng gào khóc khản cả giọng gọi Lục Lang, cầu xin hắn cứu mình.
Một cánh cửa ngăn cách, Lục Tướng Chấp không hề lên tiếng.
Giữa cơn mưa như trút, chỉ có tiếng chốt cửa nhẹ nhàng vang lên, rơi vào tim nàng tựa tiếng sấm nổ.
Hắn nói: “Minh Chúc vì ta mà mời đại nho, nuôi ta ăn học, ta đương nhiên yêu nàng ấy.”
Hắn nói: “Bạch Linh, ngươi xuất thân không sạch sẽ như nàng ấy, ta lấy gì để yêu ngươi?”
“Ta có thể cho hắn cái gì chứ? Ta chỉ có thân thể này, đủ để hắn giẫm lên mà bước cao.”
Mưa như thác nước đổ xuống đầu, làm trái tim nàng lạnh ngắt.
Khóc đến mệt, con dao trong tay rơi xuống đất, vang lên một tiếng lạnh lẽo.
Nàng cười chua chát: “Ta thật ngốc, tại sao ta phải tìm chết?” Đều là bán cả, ta bán cho Lục Tướng Chấp không đáng một xu.Chi bằng bán cho kẻ khác, để hắn đau khổ cả đời.”
Nàng mặc áo vải thô, chân trần, bước vào màn mưa.
Con hẻm sâu hun hút, như vực thẳm không đáy, dẫn nàng rơi mãi không ngừng.
Không phải như vậy, không nên là như vậy.
Một bước sai, không thể để từng bước tiếp theo đều sai lầm.
Ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nói rõ được.
Nhi tử Thượng thư, kỹ nữ liệt nữ, từ đỉnh cao rơi xuống vực thẳm, từ đáy sâu trèo lên mây xanh.
Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu, khiến ta lạnh buốt tận xương sống.
Nếu đây không phải là cứu vớt chốn phong trần, nếu ngay từ đầu, Bạch Linh đã là vật cược cho tham vọng của Lục Tướng Chấp.
Hai người gặp nhau trong lầu xanh, Bạch Linh ngỡ rằng đã gặp được người tốt, lại không biết rằng nàng đã bước chân vào cái bẫy của hắn.
Ngày ấy, khi trạng nguyên diễu phố, Bạch Linh e thẹn nhưng can đảm dâng lên tờ giấy bán thân.
Từ trên lưng ngựa cao cao, Lục Tướng Chấp cúi xuống nhìn khế ước ấy.
Hắn không nhìn thấy tấm chân tình một đời chỉ có thể đánh cược một lần của nàng, mà là tấm vé bước vào trường danh lợi.
Nàng nghĩ rằng hạ thấp bản thân cũng chính là hạ thấp hắn.
Nào ngờ, đây lại chính là ván cược cuối cùng của hắn.
Thấy rõ những góc khuất sâu thẳm nhất của người từng đầu gối tay ấp, ta không kiềm được mà run rẩy.
Tạ Vô Dương đỡ lấy ta, lần đầu tiên hắn thở dài: “Đó là một kẻ không đáng nhắc đến, A Chúc đừng nghĩ nữa.”
8
Chớp mắt, gió bấc đã nổi.
Lục Tướng Chấp từ phương nam trở về, biết rằng Bạch Linh đã quay lại treo bảng ở Xuân Phong Lâu, nhưng lại không chút động lòng.
Những ngày này, bên ngoài không yên ổn, triều đình ngầm nổi sóng lớn, không ít đại thần dâng sớ Thượng thư họ Thôi, lời lẽ ám chỉ đến chuyện cứu trợ lũ lụt ở phương nam, nghi ngờ có dấu hiệu tham ô.
Nghe nói nhà họ Lục cũng thường xuyên có quan sai ra vào.
Nhưng tại nơi ta và Tạ Vô Dương, điều quan trọng nhất lại là hồi cuối của vở Truyền kỳ nàng Minh Chúc– cảnh đoàn viên vui mừng.
Y phục diễn kịch rực rỡ như ánh bình minh, Tạ Vô Dương hóa thân thành nữ nhân, còn nổi bật hơn cả khi mặc nam trang, nhiều lần khiến ta nhìn đến ngẩn ngơ.
“Đừng nhúc nhích.”
Ta giúp hắn tô son.
Nét bút khẽ chạm làm hắn ngứa ngáy không yên, cứ chớp mắt nhìn ta: “Hát tuồng là việc không theo quy củ, nương tử không khuyên ta sao? Nữ nhân khuê phòng muốn xuất bản thơ, cũng là chuyện không theo quy củ.”
Những ngày tháng nóng lạnh thay nhau, Truyền kỳ nàng Minh Chúc sắp kết thúc, ta mới nhận ra một năm đã trôi qua.
Thời gian còn lại giữa ta và Tạ Vô Dương, chỉ còn hai năm ngắn ngủi.
Hắn từng ở dưới núi Hạc nhìn thấy con người thật của ta, người mà thế gian không ai biết đến.
Ta cũng muốn thấy con người thật của hắn, người mà thế gian không dung chứa.
“Nương tử có biết không, ban đầu ta rất ghét nàng.
“Ta, Tạ Vô Dương, tự nhận mình ngông cuồng cô độc, khinh thường những kẻ tranh quyền đoạt lợi, cũng ghét nàng – người sống một đời quy củ, tẻ nhạt, u mê đến cuối đời.”
“Giống như trong học đường của Lưu phu tử, những kẻ miệng nói cầu chân tri, thực chất chỉ muốn tìm vàng bạc và nhan sắc, ta ở cùng bọn họ mà như ngồi trên gai nhọn, chỉ thấy giả dối đến buồn cười.”
“Sống trên đời đối với ta như mang gông xiềng, như bị nhốt trong căn phòng tối, ta ghét thế nhân, cũng ghét chính mình.”
“Ngày ấy, khi từ núi Hạc xuống, ta đang nghĩ xem nên cạo đầu xuất gia, hay ẩn cư nơi sơn cốc, hoặc tìm một sợi dây mà kết thúc.”
“Nhưng ta thấy nàng đội nắng gay gắt, ngồi bên suối viết thơ. Những bài thơ ấy thoáng qua không để lại dấu vết, không ai biết đến, nhưng nàng vẫn vui vẻ tận hưởng.”
“Ta không có suy nghĩ gì khác, chỉ nghĩ rằng trời nắng thế này, nên che cho cô nương ấy một chiếc ô.”
Trong căn phòng tối nghìn năm, một ngọn nến cũng đủ rực sáng.
“Nương tử, ta có một chuyện muốn nói thật với nàng…”
Chưa kịp nói, bên ngoài đã hối thúc hắn ra sân khấu.
Ta đứng trong bóng tối dưới khán đài, nhìn Tạ Vô Dương.
Nhưng không kịp phòng bị, có kẻ từ sau bịt chặt miệng mũi ta.
Chưa kịp hô hoán, dây thừng thô ráp đã siết chặt lấy cổ.
Giọng nói khàn khàn của Lục Tướng Chấp vang lên bên tai: “Minh Chúc, là ta.”
Dạo này hắn vừa đi phương Nam cứu trợ lũ lụt trở về, Thượng thư họ Thôi bị điều tra, phong ba không ngừng.
Hắn gầy đi nhiều, vẻ âm u như một con rắn đói: “Ta sống thật mệt mỏi, Minh Chúc. Chúng ta cùng chết đi, được không?”
Lục Tướng Chấp ghì chặt lấy ta, sợi dây trên cổ càng lúc càng siết lại, ta giãy giụa cũng không thoát ra được.
Hắn thở dài, như muốn nghiêm túc lôi ra trái tim đã ngấm độc để cho ta thấy:”Chuyện của Bạch Linh, nàng cũng đã nghe rồi, nên hiểu rõ. Ta yêu nàng sâu đậm, chưa từng thay lòng.”
Nỗi sợ hãi lớn lao như nuốt chửng ta, trong lúc giãy giụa, ta đụng ngã một chiếc bình hoa.
Ta tưởng rằng mình đã có được một đường sống.
Nhưng âm thanh vỡ vụn của bình hoa lại bị tiếng vỗ tay reo hò trong khán phòng che lấp.
Khi sắp ngạt thở, ta thấy bóng dáng đỏ rực ấy nhảy xuống từ sân khấu, lao về phía ta.
Nước mắt ta suýt rơi.
“Cẩn thận, hắn có dao!”
Ta ôm lấy cổ mình, quỳ gục xuống đất không ngừng ho khan.
Lục Tướng Chấp như con thú cùng đường, Tạ Vô Dương giữ chặt ta trong vòng tay.
Một nhóm võ sinh xông tới khống chế Lục Tướng Chấp.
“Tại sao! Tại sao các ngươi đều khinh thường ta, đều muốn đối đầu với ta!”
Lục Tướng Chấp bị ghì xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu như sắp rỉ máu.
“Từ trước đến nay chẳng ai khinh thường ngươi, là ngươi tự khinh thường mình.”
“Tạ Vô Dương! Ta căm hận những kẻ như ngươi nhất, các ngươi sinh ra đã có mọi thứ, làm sao hiểu được nỗi khổ của ta khi phải dùi mài kinh sử, làm sao hiểu được ta không thể không cúi đầu, không thể không bị cuốn theo…”
“Hận kẻ trên ngươi, hay là hận bản thân không phải kẻ trên ngươi?” Tạ Vô Dương cười lạnh, “A Chúc, Nha Nhi, Bạch Linh, ngươi đã bao giờ xem họ là người chưa?”
Vài gia nhân vội vã đi mời đại phu.
Ta sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, Tạ Vô Dương ôm lấy ta, nhẹ nhàng dỗ dành.
Nhưng khi tay ta chạm vào, chỉ cảm thấy một dòng ấm nóng, ta kinh hãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước ngực hắn ướt đẫm máu.
Hắn bị thương sao?
Ta cuống cuồng đỡ lấy hắn, phát hiện vai và lưng hắn đều đầy vết thương.