Lưu Sơn Nhân tóc bạc râu dài thấy ta, khẽ gật đầu mỉm cười.
Khi thấy Tạ Vô Dương, mặt ông đen đi một nửa, thở dài: “Nếu không phải tham món ăn của Thẩm nương tử, lão phu cũng chẳng muốn chịu cái vận rủi này.”
Ta sợ Tạ Vô Dương cử chỉ vô lễ, đắc tội với Lưu Sơn Nhân.
Nhưng Tạ Vô Dương lại tỏ ra cung kính, lễ nghi chu toàn, không giống cái dáng vẻ nghịch ngợm khi ở cạnh ta.
Hắn cúi người, hành đại lễ bái sư, lại kéo ta cùng cúi lạy: “Vãn sinh họ Tạ, trước đây cuồng ngông, không biết trời cao đất dày, nay xin thầy chỉ dạy, vãn sinh cùng thê tử Thẩm Minh Chúc xin được bái nhập môn hạ.”
Lưu Sơn Nhân vuốt râu không nói.
Ta lo Lưu Sơn Nhân nghĩ rằng Tạ Vô Dương đang nhục mạ ông, hoặc trách ta không giữ bổn phận nữ nhân.
Nhưng Lưu Sơn Nhân không nhìn hắn, chỉ nghiêm nghị hỏi ta: “Ngươi có biết đọc sách không phải là bổn phận của nữ tử, không có con đường nào trên triều đình dành cho ngươi, không ai biết đến tài học của ngươi, ngay cả như vậy, ngươi vẫn muốn học sao?”
Khoảnh khắc ấy, ta không thể lừa dối chính mình.
Dẫu rằng thơ văn như nước trên đá, thoáng qua chẳng lưu dấu.
Ta vẫn muốn làm tốt nhất có thể.
“…Ta muốn.”
Đây là câu nói không theo quy củ nhất trong mười chín năm qua của ta.
“Vậy được, lễ bái sư này phải là một bản Truyền kỳ nàng Minh Chúc hoàn chỉnh, còn nữa, sư nương muốn xem Lười vấn tóc, thế nào trước Thất Tịch cũng phải viết xong một bản.” Lưu Sơn Nhân gật đầu, “Chỉ là danh tiếng của Vô Dương lại thêm không hay.”
“Danh tiếng, thứ ta không cần nhất chính là danh tiếng.” Tạ Vô Dương đỡ ta đứng dậy, cười nói, “So với danh xấu, lời khen của thế nhân mới thật đáng sợ.”
Phu tử giao bài tập, dặn ta phải trông chừng Tạ Vô Dương.
Tạ Vô Dương viết kịch bản xuất sắc, nhưng lại chẳng làm nổi một bài văn đứng đắn.
Ta giúp hắn viết một đoạn mở đầu, mực đã khô mà cũng không thấy hắn viết tiếp.
Ta đứng bên cạnh, cầm thước gõ nhẹ lên đầu hắn, bất lực nói: “Phu tử đã giảng ba lần, ngươi vẫn chưa hiểu sao?”
Hắn liền vòng tay ôm lấy eo ta, ngẩng đầu lên, cười đầy vẻ vô lại: “Không hiểu, muốn hôn môi. Dù gì cũng phải viết xong bài này rồi mới…”
Ta định đẩy hắn ra.
Bỗng Tạ Vô Dương nhíu mày, tay ôm ngực: “…Nương tử, chỗ này đau quá.”
Tay ta khựng lại, lo rằng đẩy mạnh sẽ làm hắn bị thương.
Nhân lúc ta cúi đầu không chú ý, hắn liền kéo ta vào lòng.
Chỉ một cái ngẩng đầu, đôi môi hắn nhẹ lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, rồi dừng lại.
Trên môi hắn vương chút son phấn của ta, càng làm tăng thêm vài phần diễm lệ.
Ta thấy trong mắt hắn, rõ ràng là nụ cười mãn nguyện vì mưu kế thành công: “Hì hì, hôn được rồi!”
Ta giận đến mức muốn đánh hắn.
Hắn lại như cao da chó, thuận thế áp mặt lên: “Muốn đánh thì đánh đi, ta không tin nương tử nỡ đánh chết ta.”
Tạ Vô Dương cùng ta đùa giỡn, không ai để ý đến nha hoàn đã vào báo, rằng Lục công tử cùng cô nương Bạch Linh đã tới.
Nha hoàn đứng bên ngoài, cúi đầu nén cười không biết bao lâu.
Cho đến khi ta nghe thấy phía sau mình, giọng nói đầy tức giận của Lục Tướng Chấp: “Thẩm Minh Chúc ở đâu?”
Ta đang được Tạ Vô Dương ôm trong lòng.
Nhìn bóng lưng, Lục Tướng Chấp không nhận ra ta.
Trong trí nhớ của hắn, Thẩm Minh Chúc là một hiền phụ với trâm gỗ áo vải, đoan trang mẫu mực như từ khuôn đúc ra.
Còn hiện tại, người trước mắt búi tóc cài trâm ngọc, vận váy lụa dát vàng.
Lại cùng Tạ Vô Dương ở thư phòng không chút quy củ đùa giỡn.
Thậm chí, trên mặt Tạ Vô Dương còn vương vết son của ta.
Còn đâu dáng vẻ của Thẩm Minh Chúc khi xưa?
“Ngươi tìm nương tử ta làm gì?”
“Ngươi phong lưu quá nhỉ, mới thành thân nửa tháng đã có tình mới.” Lục Tướng Chấp lạnh lùng cười, “Ta hỏi Thẩm Minh Chúc ở đâu? Hậu viện? Hay ngươi đã chán ghét, đuổi nàng ra khỏi nhà rồi?”
Ta quay đầu từ trong lòng Tạ Vô Dương nhìn hắn.
Lục Tướng Chấp ngẩn người.
Hắn đứng trong bóng trúc lay động, sắc mặt khó lường, ánh mắt không rời khỏi ta.
Hắn nhìn từ vệt son trên môi ta, đến bộ váy áo lộng lẫy, cuối cùng dừng lại ở cánh tay Tạ Vô Dương đang ôm lấy eo ta.
Tấm ngân phiếu trong tay hắn bị siết chặt từng chút một.
Thấy hắn nổi giận, sắc mặt của cô nương Bạch Linh đứng bên cạnh cũng dần dần u ám.
Tạ Vô Dương vẫn chưa hài lòng, lại cọ nhẹ lên cổ ta: “Nương tử, hắn nói tìm nàng.”
…Ta chẳng lẽ không biết sao!
“Lục công tử có chuyện gì chăng?”
“Đây là một trăm hai mươi lượng bạc, giờ ta không còn nợ ngươi nữa.”
Ta rất ngạc nhiên, hắn vừa mới đỗ trạng nguyên, thánh thượng còn chưa bổ nhiệm chức quan, chưa có lương bổng, vậy số bạc này từ đâu mà có?
Lục Tướng Chấp đưa ngân phiếu tới.
Tạ Vô Dương lại không chịu, bày ra vẻ “nam nữ khác biệt”:
“Nam nữ thụ thụ bất thân! Giao cho nha hoàn là được rồi.”
Nhìn bộ dáng bông đùa của Tạ Vô Dương, Lục Tướng Chấp ngẩng cao cằm, vẻ mặt kiêu ngạo: “Tạ Vô Dương, ngươi cứ sống ngày qua ngày như thế, chẳng biết tiến thân, sớm muộn cũng sẽ phá tan gia nghiệp.”
Tạ Vô Dương ôm lấy ta, cười tươi như không để ý: “Ta chẳng lo, ta có nương tử tốt nhất trên đời nuôi ta rồi.”
Lục Tướng Chấp rời đi.
Tạ Vô Dương thu lại vẻ bông đùa, nghiêm túc nhìn ta: “Ta biết làm rất nhiều thứ: thư pháp, hội họa, khắc ấn, viết kịch, hát tuồng, gánh nước, chăm vườn. Dù ở hoàn cảnh nào, ta cũng mua được loại son phấn đắt nhất cho nương tử.”
“Vậy thì sao?”
“Mua được son phấn, thì có thể hôn môi.”
Không kịp phòng bị, hắn lại lén lấy đi chút màu trên môi ta.
7
Không thích Tạ Vô Dương là một việc rất khó.
Hắn sẽ viết chú giải cho thơ của ta, nói rằng sẽ tập hợp thành một quyển sách.
Hắn mặc bộ y phục đỏ rực nhất, như ngọn nến nhảy múa, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào lòng người.
Hắn hớn hở chạy vào phòng, kéo tung rèm châu như cơn mưa, trên tay là món hạt dẻ rang mà ta từng tiện miệng nhắc đến.
Dù hắn trăm phương ngàn kế để lấy lòng, dù lòng ta đôi lúc rung động.
Ta vẫn luôn giữ sự đề phòng, không dám trao cả trái tim.
Ta sợ quá nhiều điều.
Sợ hắn phụ bạc, sợ hắn yểu mệnh.
Đến cả Nha Nhi cũng từng hỏi hắn: “Gả cho ngươi, A Chúc tỷ tỷ mới được sống ngày lành, nhưng tỷ ấy lại lạnh nhạt như vậy, Tạ ca ca không thấy thiệt thòi sao?”
Tạ Vô Dương khẽ gõ nhẹ trán nàng: “Dù không có ta, nương tử của ta cũng có thể sống tốt, tự nuôi bản thân, làm cho cuộc sống thật đẹp đẽ. Hơn nữa, ta đối tốt với nàng, thì có liên quan gì tới nàng?”
Nha Nhi đứng ngoài cửa sổ, làm mặt cười nháy mắt với ta.
Ngày tháng thấm thoát trôi qua.
Chớp mắt đã đến lễ Thất Tịch.
Hôm ấy trời đổ mưa, rạp hát diễn vở Lười vấn tóc.
Ngay cả Truyền kỳ nàng Minh Đăng đã diễn tới đoạn: “Thuyền đơn, biển khổ, thú hoang hối chẳng kịp.”
Ta cầm kịch bản hỏi Tạ Vô Dương: “Lục Tướng Chấp nay đã đắc chí, bên cạnh lại có mỹ nhân, sao lại là thú hoang, làm sao có thể là thuyền đơn giữa biển khổ?”
Tạ Vô Dương chỉ lắc đầu, nói rằng đó là chuyện không đáng nhắc tới, bảo ta đừng nghe lấy một chữ.
Năm nay tháng tám mưa nhiều, Lưu phu tử thích ở trên núi nghe tiếng mưa, ngay cả bài tập cũng nới lỏng hơn nhiều.
Kinh thành chẳng có chuyện gì lớn.
Vài quận huyện phía nam xảy ra lũ lụt, Thượng thư họ Thôi dâng sớ tiến cử, thánh thượng lệnh cho Lục Tướng Chấp cùng phối hợp cứu trợ.
Lục Tướng Chấp lúc này thật sự đang ở đỉnh cao vinh quang.
Những trạng nguyên, thám hoa khác đều phải chờ đợi trong triều nhiều năm, còn hắn nhờ có người nâng đỡ, thăng tiến như diều gặp gió, chỉ còn là chuyện sớm muộn.
Nha Nhi được rảnh rỗi, thường xuyên đến tìm ta học chữ.
Hôm nay trời u ám, dường như sắp đổ mưa lớn.
Nha Nhi khóc lóc chạy tới, cầu xin ta cứu lấy cô nương Bạch Linh.
Khi ta và Tạ Vô Dương vội vàng đến nơi, đã thấy nhà họ Lục bị vây kín bởi một đám đông.
Cô nương Bạch Linh tóc tai rối bù, cầm dao kề trên cổ, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt đầy mặt.
Nàng khóc đến nỗi không nói ra được một lời trọn vẹn.
Lục mẫu mặc áo lụa là gấm vóc, trên cổ tay là chiếc vòng vàng to bằng ngón tay, ngồi giữa đám bà tử, ung dung như xem kịch, vừa nói vừa nhấm nháp hạt dưa.
“Ngươi chết đi, giả vờ trinh tiết liệt phụ, dọa được ai chứ?”
Mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra, Lục mẫu chỉ vào cô nương Bạch Linh, cười khẩy: “Ả tiện nhân này gạt nhi tử ta rằng đã hoàn lương, giờ hắn không ở đây, nàng ta liền đóng cửa làm ăn trong nhà.”
Cô nương Bạch Linh điên cuồng lắc đầu, khóc đến mức như muốn nôn cả tâm can ra ngoài.
Nàng bóp chặt tay mình đến tím bầm, mới gắng gượng hét lên được một câu: “Là nhi tử của bà đưa người vào phòng ta!”
Câu nói này như nước đổ vào chảo dầu sôi, khiến đám đông lập tức ồn ào bàn tán.
Sắc mặt Lục mẫu không giữ nổi, vươn tay định túm tóc cô nương Bạch Linh: “Ngươi vốn là kỹ nữ, lại còn muốn đổ nước bẩn lên đầu nhi tử ta. Nhi tử ta là trạng nguyên, sao có thể làm chuyện như vậy? Ngày trước cũng là ngươi quyến rũ, khiến nhi tử ta phải hưu thê.”
Đám đông nghe vậy liền tỉnh ngộ, rối rít phụ họa.