Cùng với năm thứ năm sau khi thành thân với Chu Bạch Thâm, trong phủ đón nhận thêm người thiếp thứ bảy.
Thất di nương tuổi còn rất trẻ, nhưng dung mạo lại rực rỡ như hoa phù dung, giọng nói càng thêm trong trẻo như tiếng hoàng oanh.
Trước đây, khi các di nương vào phủ, dưới sự quản giáo nghiêm khắc của ta, ai nấy đều ngoan ngoãn giữ mình. Chỉ có Thất di nương là khác biệt. Ban ngày, ta yêu cầu nàng chép kinh sách, học theo dáng vẻ đoan trang của chủ mẫu.
Nhưng đến đêm, nàng lại rưng rưng nước mắt, thổn thức với Chu Bạch Thâm:
“Chủ mẫu coi thường xuất thân thấp kém của thiếp, còn ghen tị vì thiếp được chủ nhân sủng ái, nên ép thiếp chịu đủ mọi khổ hình.”
“Nếu biết rằng vào phủ chàng là phải chịu đựng những sự ngược đãi thế này, thiếp thà không đến bên chàng.”
Nực cười, ai thèm ghen tị chứ, kẻ tồi tệ như vậy ai muốn giữ, ai cần thì cứ lấy đi.