Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHU QUÂN TA NẠP TIỂU DI NƯƠNG THỨ BẢY Chương 1 PHU QUÂN TA NẠP TIỂU DI NƯƠNG THỨ BẢY

Chương 1 PHU QUÂN TA NẠP TIỂU DI NƯƠNG THỨ BẢY

7:41 chiều – 21/08/2024

Cùng với năm thứ năm sau khi thành thân với Chu Bạch Thâm, trong phủ đón nhận thêm người thiếp thứ bảy.

Thất di nương tuổi còn rất trẻ, nhưng dung mạo lại rực rỡ như hoa phù dung, giọng nói càng thêm trong trẻo như tiếng hoàng oanh.

Trước đây, khi các di nương vào phủ, dưới sự quản giáo nghiêm khắc của ta, ai nấy đều ngoan ngoãn giữ mình. Chỉ có Thất di nương là khác biệt. Ban ngày, ta yêu cầu nàng chép kinh sách, học theo dáng vẻ đoan trang của chủ mẫu.

Nhưng đến đêm, nàng lại rưng rưng nước mắt, thổn thức với Chu Bạch Thâm:

“Chủ mẫu coi thường xuất thân thấp kém của thiếp, còn ghen tị vì thiếp được chủ nhân sủng ái, nên ép thiếp chịu đủ mọi khổ hình.”

“Nếu biết rằng vào phủ chàng là phải chịu đựng những sự ngược đãi thế này, thiếp thà không đến bên chàng.”

Nực cười, ai thèm ghen tị chứ, kẻ tồi tệ như vậy ai muốn giữ, ai cần thì cứ lấy đi.

1

Mẫu thân kể rằng khi ta còn đỏ hỏn được quấn trong tã lót, Chu bá mẫu đã dẫn theo Chu Bạch Thâm, khi ấy mới ba tuổi, đến thăm ta. Hai người ngồi một bên uống trà trò chuyện.

Chu Bạch Thâm vốn là một đứa trẻ hay nghịch ngợm, nhưng khi nhìn thấy ta lại ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh mẫu thân của mình. Chu bá mẫu cảm thấy kỳ lạ, liền trêu đùa: “Thâm nhi, muội muội có đáng yêu không?”

Chu Bạch Thâm nhỏ bé ngẩng khuôn mặt lên, nghiêm túc đáp: “Đáng yêu hơn các muội muội ở nhà nữa.

“Con có thể mang nàng về nhà nuôi được không? Con sẽ đối xử với nàng thật tốt, mọi thứ con có, con đều sẽ cho nàng.”

Chu bá mẫu bị chọc cười, hỏi tiếp: “Con dùng gì để đổi lấy nàng đây? Đây là bảo bối của người ta mà.”

Chu Bạch Thâm nhăn nhó, suy nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra được vật gì để đổi.

Mẫu thân cũng thấy thú vị, liền đưa tay định bế ta đi, Chu Bạch Thâm lập tức nắm chặt lấy tay bà, bật khóc: “Con dùng các muội muội ở nhà đổi lấy nàng, được không?

“Xin đừng bế nàng đi, con sẽ đối xử với nàng thật tốt! Sẽ không để nàng phải chịu ấm ức, cũng không để nàng khóc!

“Xin người hãy để nàng lại cho con!”

Mẫu thân và Chu bá mẫu đều kinh ngạc trước lời nói và sự thích thú mãnh liệt của đứa trẻ mới ba tuổi. Chu bá mẫu nhớ đến lời hứa trước đây giữa hai người, vì con trai mình, bà quyết định mặt dày hỏi thử mẫu thân một lần nữa. Thực ra, đó là một hành động rất mạo hiểm.

Khi còn ở khuê phòng, họ đều nghĩ đơn giản rằng sau này sẽ để con cái nối tiếp tình bạn và mối quan hệ giữa họ. Nhưng khi xuất giá, họ mới nhận ra rằng quyền định đoạt hôn sự cho con cái là do gia chủ quyết định, không phải ai khác. Ngay cả bản thân họ cũng phải chấp nhận sự sắp đặt hôn nhân của mình, thì sau khi sinh con và muốn tự quyết cho con cái cũng là điều rất khó khăn.

Có lẽ nhớ về quá khứ, mẫu thân bế ta đến trước mặt Chu Bạch Thâm, dịu dàng nói: “Thâm nhi, đây là nữ nhi mà bá mẫu con đã phải đánh đổi cả tính mạng để sinh ra.”

“Nàng tên là Lương Vãn Ninh, nàng là bảo bối của vợ chồng ta, cũng là thiên kim tiểu thư quý giá nhất của nhà họ Lương.”

“Bây giờ con còn nhỏ, những gì con nói chúng ta không thể coi là thật. Nhưng đến khi con thực sự trưởng thành, có thể hoàn toàn làm chủ hôn sự của mình, nếu con giữ được trái tim chân thành và lời hứa, ta sẽ tin rằng con có thể bảo vệ và chăm sóc tốt cho con gái ta.”

“Đến lúc đó, ta sẽ chuẩn bị mười dặm hồng trang chờ con đến rước nàng.”

Chu Bạch Thâm gật đầu, có vẻ như hiểu mà cũng chưa hiểu hết. Chu bá mẫu thì nghe rõ ý tứ trong lời nói của mẫu thân, đôi mắt bà thoáng đỏ lên vì buồn.

Bà sống trong nhà họ Chu, đương nhiên biết rõ những chuyện đen tối trong gia đình. Sau khi sinh hạ Chu Bạch Thâm, Chu lão gia với lý do sức khỏe của bà không tốt, đã nạp thêm sáu người thiếp trong vòng năm năm, bên ngoài còn có cả kỹ nữ thân phận thấp kém.

Với một gia đình phức tạp và hỗn loạn như vậy, không khó hiểu khi nhà họ Lương không muốn kết thân.

Mẫu thân nhìn thấy sự khó xử của Chu bá mẫu, liền đưa tay đặt lên má bà, một cử chỉ an ủi thân thiết giữa hai người: “Chuyện này không phải lỗi của tỷ.”

“Tai họa không đổ lên đầu vợ con, ta tin rằng dưới sự dạy dỗ của tỷ, Thâm nhi sau này nhất định sẽ trở thành người tài đức, khác xa cha của nó.”

“Nó rất xứng với Vãn Ninh của ta.”

2

Năm Chu Bạch Thâm mười bốn tuổi, chàng ấy quyết định từ bỏ con đường học vấn để theo nghiệp binh, chọn con đường khác biệt so với cha mình.

Cha của Chu Bạch Thâm đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, chỉ chờ chàng ấy thi đỗ công danh liền bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Nhưng Chu Bạch Thâm lại có tính cách cứng rắn, cha chàng ấy đã dùng không biết bao nhiêu roi vọt mà vẫn không thể khuất phục được con trai mình, cuối cùng chỉ biết thở dài trong sân, trách mình sinh ra đứa con bất hiếu.

Đứa con bất hiếu ấy sau khi dưỡng thương, lại lén lút trèo qua góc tường nhỏ trong sân của ta. Khi đó, ta đang lo lắng không yên về vết thương của chàng ấy đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên, gầy đi rất nhiều.

Trên giường trở mình nhiều lần mà vẫn không thể ngủ, thị nữ Xuân Đào bèn thắp đèn lên cho ta.

“Tiểu thư vẫn lo lắng cho Chu công tử sao?”

Ta do dự một lúc rồi gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Chu lang thân thể khỏe mạnh, nhưng roi gậy vô tình, cha chàng ấy lại đang giận dữ, chắc chắn đã ra tay rất nặng.”

“Ta sợ rằng… haizz…”

Gió đêm lạnh lẽo thổi vào, trong phòng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, ta không kìm được mà rùng mình. Sợ ta bị cảm lạnh, Xuân Đào vội vàng khoác áo cho ta, rồi vừa lẩm bẩm vừa đi đóng cửa sổ.

“Không biết là kẻ vô tâm nào quên đóng cửa sổ, nếu để kẻ trộm vào, khiến tiểu thư gặp nguy hiểm thì những kẻ hầu hạ này chắc chắn không giữ nổi mạng!”

“Tiểu thư tốt bụng, hiền lành, họ mới dám cậy thế bắt nạt người.”

“Nếu chủ mẫu còn tại thế…” Nói đến đây, Xuân Đào bỗng nín bặt, đưa tay bịt miệng.

Ta nhẹ nhàng cười.

“Không sao đâu, dù gì cũng không xảy ra chuyện gì, ngươi đóng chặt cửa sổ là được.”

Mẫu thân ta qua đời vì bệnh khi ta mới mười tuổi, khi đó chỉ có mình ta bên cạnh bà.

Cha ta được hoàng thượng phái đến Cẩm Châu để xử lý lũ lụt, mẫu thân sợ rằng ông lo lắng mà ảnh hưởng đến công việc, nên giấu bệnh mà gắng gượng quản lý toàn bộ Lương phủ, cho đến khi tin cha sắp trở về, bà mới dám thả lỏng tinh thần. Nhưng bệnh của bà đã rất nghiêm trọng, trước đó chỉ là cố gắng duy trì hơi thở. Khi bà thả lỏng, bệnh tật lập tức bùng phát dữ dội. Đến khi cha ta trở về, lồng đèn trắng đã treo trước cửa được một tháng.

Ông tự nhốt mình trong phòng, thậm chí không muốn ra ngoài để nhận chỉ dụ của hoàng thượng. Ta đã thay cha quỳ xuống nhận chỉ và cảm ơn hoàng thượng.

May mắn thay, hoàng thượng thương xót ông vừa mất vợ lại lập công lớn trong việc chống lũ, nên không giận dữ vì sự bất kính của ông. Ngược lại, khi nghe về hành động của ta, ngài đã khen ngợi ta và phong ta làm quận chúa.

Ngay lập tức, các gia đình danh giá trong kinh thành đua nhau gửi người đến nhà ta cầu hôn. Nhà họ Chu cũng là một trong số đó.

Nghĩ đến đây, ta nhìn ra cửa sổ, tâm trí tràn ngập suy nghĩ, không biết bây giờ Chu Bạch Thâm thế nào, vết thương đã lành chưa, có còn đau không?

Lo lắng, ta thở dài trong lòng, định ngày mai sẽ bảo Xuân Đào đến phủ Chu gia để thăm dò tin tức, dù sao cũng chỉ tốn ít bạc mà thôi.

“Thở dài cái gì, Chu lang của nàng không phải đang ở đây sao?” Một giọng nói trêu chọc vang lên từ cửa sổ, quen thuộc vô cùng.

 Ta ngẩng đầu lên, dáng vẻ thiếu niên với đôi mày kiếm mắt sao hiện lên trước mắt ta, gương mặt thường ngày hồng hào nay lại tái nhợt dưới ánh trăng, nụ cười mỉm khi nhìn thấy ta càng khiến ta xót xa. chàng ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ mới trở nên yếu đuối như vậy.

Chu Bạch Thâm nhẹ nhàng trèo qua bệ cửa sổ, tiến đến bên ta, nắm lấy tay ta, dịu dàng nói: “Đừng khóc nữa, ta không phải bình yên đứng ở đấy với nàng rồi sao?

“Ta là con trai của ông ấy, ông ấy không dám đánh chết ta thật đâu.”

Nước mắt ta tuôn rơi không ngừng, chàng ấy vội vàng giơ tay lau đi: “Biết trước sẽ làm nàng khóc, ta đã không đến tìm nàng rồi.

“Vết thương có đau thế nào cũng không đau bằng nỗi đau trong tim, nàng đừng khóc nữa, nàng khóc làm ta đau lòng quá.”

“Nàng có phải đang muốn làm ta đau lòng chết rồi thay một phu quân khác phải không?”

Ta bật cười qua làn nước mắt, đưa tay nhẹ nhàng đấm vào chàng ấy: “Cái miệng của chàng thật lắm lời, mau nhổ nước bọt nói lại lần nữa đi.”

Xuân Đào đứng bên cạnh cười trộm. Chu Bạch Thâm phì phì vài tiếng, ngồi xuống bên cạnh ta, ôm lấy vai ta, từ tốn nói về quyết định của chàng ấy.

Chàng muốn ta đợi chàng ba năm. Ba năm sau, chàng ấy chắc chắn sẽ lấy thân phận tướng quân để cầu hôn ta, biến ta thành phu nhân tướng quân mà ai ai cũng phải ngưỡng mộ.

Nếu ba năm sau, chàng ấy không trở về, ta cũng không cần phải đợi chờ chàng ấy. Dù sao nữ nhi không thể chờ đợi lâu, cũng không thể phí hoài thời gian, chàng ấy không muốn ta lỡ dở.

Chàng ấy nói: “Lương bá mẫu đã nói, đợi khi ta tự mình đảm đương mọi việc, mới xứng đáng với nàng.”

“Ta, Chu Bạch Thâm, nhất định sẽ xuất chúng, trở thành người trượng phu xứng đáng với nàng, trân trọng nàng, yêu thương nàng, bảo vệ nàng!”

Ta rưng rưng đồng ý với chàng ấy.