Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHU QUÂN TA NẠP TIỂU DI NƯƠNG THỨ BẢY Chương 2 PHU QUÂN TA NẠP TIỂU DI NƯƠNG THỨ BẢY

Chương 2 PHU QUÂN TA NẠP TIỂU DI NƯƠNG THỨ BẢY

7:41 chiều – 21/08/2024

3

Ta đã chờ đợi Chu Bạch Thâm suốt ba năm, và như mong muốn, ta đã đợi được ngày chàng ấy khải hoàn trở về.

Vào ngày chàng ấy trở thành đại tướng quân, hoàng thượng hỏi chàng ấy muốn nhận phần thưởng gì, tất cả sẽ được ban cho.

Chu Bạch Thâm với dáng người cao ráo, gương mặt lạnh lùng, quỳ trên đại điện và cầu xin một mối lương duyên.

“Thần muốn cầu hôn tiểu thư nhà họ Lương, Lương Vãn Ninh!”

4

Vào ngày ta gả cho Chu Bạch Thâm, cha ta đã làm theo di nguyện của mẹ, chuẩn bị mười dặm hồng trang tiễn ta về nhà chồng.

Trước khi bước lên kiệu hoa, cha nắm lấy tay ta, khuôn mặt căng thẳng, giọng nói trầm lắng: “Vãn Ninh, hãy nhớ rằng gia đình luôn là chỗ dựa của con.”

“Nếu có ngày con không sống tốt, hãy trở về nhà. Cửa lớn của Lương phủ sẽ mãi mãi rộng mở đón con.”

Đôi bàn tay to lớn ấy thật ấm áp, ta không khỏi cảm thấy mơ hồ.

Đã bao lâu rồi? Ta không thể nhớ rõ. Dường như từ ngày mẹ qua đời, sự quan tâm của cha dành cho ta cũng chấm dứt.

Ông kiềm chế nỗi đau, liên tiếp cưới vợ kế và thiếp thất, sinh ra nhiều con cái, và dành sự quan tâm đặc biệt cho họ. Những món trang sức quý giá, xiêm y lộng lẫy đều được chuyển đến cho họ, chỉ mình ta là không có phần.

Tại các buổi thưởng hoa do các phu nhân, tiểu thư ở kinh thành tổ chức, kế mẫu và các muội muội của ta diện những bộ y phục lộng lẫy, trong khi ta vẫn mặc bộ y phục giản dị, ngồi cạnh họ.

Ta biết mọi người sau lưng đều cười nhạo ta, vị tiểu thư thân là nữ nhi chính thất nhà họ Lương mà lại không được yêu thương.

Những người bạn khuê phòng từng vây quanh ta, giờ đây, một số đã nhìn ta với ánh mắt ái ngại, rồi quay sang nịnh nọt kế mẫu và các muội muội ta.

Ta không oán trách họ. Bám víu quyền lực, thời thế là điều ăn sâu vào trong xương cốt của chúng ta.

Ta nhìn cha, mong tìm thấy chút áy náy hay thương xót nào đó từ ông. Trớ trêu thay, ta chẳng thấy gì. Ông là vị quan thanh liêm, chính trực, vì dân cầu tình, được dân chúng ca ngợi. Ông từng là người chống đỡ gia đình, là trụ cột của mẹ và ta. Giờ đây, ông đã sụp đổ.

Cha lại nói: “Sau khi xuất giá, con phải phụng sự tốt cho nhà chồng, lấy trượng phu làm gốc, hiếu thuận với mẹ chồng. Nếu có sai sót, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của những muội muội còn chưa xuất giá, làm liên lụy đến nhân duyên của chúng.”

“Cha là đàn ông, một số lời lẽ đáng ra mẹ con phải nói với con, nhưng…” Ông ngập ngừng, do dự một lát rồi tiếp tục, “Nhưng mẹ con đã qua đời nhiều năm, nhiều đạo lý cần phải để cha dạy dỗ con.”

“Sự thịnh vượng của gia tộc không chỉ dựa vào một cá nhân ai hết.”

“Con đã gả vào phủ tướng quân, từ nay con sẽ là chủ mẫu của phủ tướng quân. Sau này, con không chỉ dựa vào phu quân, mà còn phải dựa vào thế lực của nhà mẹ đẻ để giữ vững vị trí của mình.”

“Đừng tính toán những sai lầm và ân oán trước đây nữa.”

Ta ngước nhìn kế mẫu và các muội muội, những người chưa kịp che giấu ánh mắt căm phẫn và ghen tị, rồi cúi đầu cười: “Cha nói đúng, con hiểu rồi.”

Nhận thấy ánh mắt của ta, kế mẫu cứng nhắc mỉm cười với ta rồi quay đầu đi, không nhìn ta nữa. Chỉ có mấy muội muội còn quá trẻ để che giấu cảm xúc, trừng mắt nhìn ta đầy giận dữ. Chúng vừa hận vừa ghen tị vì ta có được một cuộc hôn nhân tốt đẹp.

Sau khi thánh chỉ ban hôn được ban ra, của hồi môn mà mẹ ta đã chuẩn bị cho ta từ lâu được mang ra. Lời hứa mười dặm hồng trang của bà không phải là giả, sân nhỏ của ta thường ngày lạnh lẽo giờ đây đã đầy ắp những chiếc rương.

Xuân Đào ban ngày cẩn thận canh giữ của hồi môn, ban đêm cũng mang giường nhỏ ra ngủ ngoài cửa sổ.

Nàng nói với ta rằng, đám người hầu trong phủ đang xôn xao bàn tán về của hồi môn phong phú của ta, rằng họ đã nhầm khi nịnh bợ sai người.

Kế mẫu và các muội muội thường lén lút dòm ngó tài sản trong sân, thậm chí còn làm loạn trước mặt cha ta. Họ đều muốn có của hồi môn phong phú như vậy. Cuối cùng, họ bị cha ta mắng chửi một trận, lặng lẽ rút về sân của mình.

Không có gì lạ, đây là của hồi môn mẹ ta để lại cho ta, còn cha ta là một quan chức thanh liêm, gia sản của Lương phủ không thể lấy ra được của hồi môn lớn như vậy. Vì thế, ngày các muội muội ta xuất giá chắc chắn sẽ không thể so được với ta.

Nhận thấy ánh mắt của ta dừng lại phía sau lưng ông, cha ta không khỏi lộ vẻ lúng túng.

Chu Bạch Thâm dù sao cũng là tướng quân được hoàng thượng yêu mến, gần đây còn lập chiến công trong trận đánh vì nước, giờ đến đón dâu, ông biết rằng không thể để xảy ra chuyện cười trước cửa nhà mình.

“Ta biết con không hòa thuận với họ.” Ông an ủi vỗ nhẹ lên mu bàn tay ta, “Chuyện cãi vã giữa tỷ muội cũng  không phải là chuyện lớn.”

“Nhưng đệ đệ con thì khác, nó mà thành đạt mới là chuyện đại sự.” Nhắc đến đệ đệ, giọng cha ta tràn đầy tự hào.

“Giúp đỡ đệ đệ cũng là cách để củng cố thế lực của gia đình, sau này đến trương phu con cũng không dám bắt nạt con!”

Thì ra trọng tâm là ở đây.

Ta không kìm được cười khẩy: “Cha có lẽ quên mất rằng tỷ muội chúng con đúng là có cãi cọ nhau, nhưng tỷ muội thì muốn giết nhau thật.”

“Con sợ rằng nếu giúp đỡ nó, thì bước chân đầu tiên vào Lương phủ, con đã bị chém chết rồi.”

Kế mẫu sinh sản tốt, sau khi vào Lương phủ, trong vòng năm năm đã sinh được ba đứa con, và niềm vui lớn nhất của cha tablà ông đã có con trai.

Lương Cảnh Phong được nuông chiều như cậu ấm. Nó yêu cầu gì cũng có, muốn trăng muốn sao gì cũng có người đáp ứng nó, thậm chí khi đi ngang qua một con chó nhỏ không vừa mắt, cũng sai người hầu đi đá nó.

Vị cậu ấm đó tự nhiên lớn lên thành kẻ dám dùng kiếm thật để chém tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của mình.

Cha ta dường như nghĩ đến chuyện cũ, mặt tái nhợt, cố nặn ra lời giải thích cho đứa con trai tốt của mình: “Cảnh Phong là con trai, tính khí nóng nảy là điều bình thường, lại được mẹ nó nuông chiều, nên có chút vô pháp vô thiên.”

“Con là tỷ tỷ của nó, đừng nhỏ mọn như vậy, phải độ lượng một chút.”

“Hôm nay nó không xuất hiện là vì sợ chọc giận con nên mới cố ý trốn trong phòng không ra tiễn con, chẳng phải điều đó chứng tỏ nó vẫn kính trọng con sao.”

Thật nực cười.

Ta cười khẩy, định nói những lời cay độc để đập tan hy vọng hão huyền của ông, nhưng nghĩ lại hôm nay là ngày vui của ta, không nên để những ân oán cũ ảnh hưởng đến tâm trạng.

Ta quay người lại, liền nhìn thấy Chu Bạch Thâm cưỡi trên con ngựa cao lớn, mặc áo cưới đỏ, tay nắm chặt dải lụa đỏ, ánh mắt sâu thẳm và sắc bén nhìn ta. Nhiều năm chinh chiến khiến dáng người chàng ấy cao lớn như cây tùng, tỏa ra khí thế kiên cường và sát khí. Một cách vô hình nào đó, chàng ấy đã mang lại cho ta sức mạnh và cảm giác an toàn.

Đột nhiên, ta không muốn để cha được vui lòng nữa.

Đôi môi được tô son đỏ của ta khẽ nhúc nhích, câu nói như dao cắt: “Lương Cảnh Phong, một tên công tử bột vô nhân tính như vậy thì đừng mơ cả đời này sẽ được  thành đạt !”

“Điều nó nên cảm thấy may mắn nhất là hôm nay không xuất hiện trước mặt ta, nếu không mối thù thiêu hủy bài vị của mẹ ta và chém giết ta, ta sẽ dùng con dao đeo bên hông Chu Bạch Thâm để trả lại mười lần, cho nó nếm trải nỗi đau của ta!”

“Ngài cũng đừng mong ta sẽ để Chu Bạch Thâm giúp đỡ nó, giúp đỡ Lương gia, cả đời này cũng đừng mơ tưởng!”

“Ta, Lương Vãn Ninh, thề rằng chỉ cần nó dám lấy danh nghĩa em rể của Chu tướng quân để gây họa, ta nhất định sẽ không dung túng, không bảo vệ, ngược lại sẽ khiến tội của nó càng thêm nặng!”

“Tốt nhất là chết không toàn thây!” Câu nói này, ta nói khẽ nhưng chắc nịch.

Người ngoài chỉ thấy cha ta và con gái nói mấy câu, mặt ông tái mét, môi run rẩy, sau đó hoảng hốt tiễn ta lên kiệu hoa. Ngồi trong kiệu hoa, mọi lời bàn tán đều bị cắt đứt.

Ta đã xuất giá, không còn là đại tiểu thư nhà họ Lương bị người ta chà đạp nữa, mà là chủ mẫu của phủ Chu Tướng Quân.

Phu quân ta là đại tướng quân đương triều, quyền lực và địa vị của chàng không thể sánh với Lương phủ. Họ không thể nào tiếp tục bám víu lấy ta mà hút máu được nữa.