Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHU QUÂN TA NẠP TIỂU DI NƯƠNG THỨ BẢY Chương 4 PHU QUÂN TA NẠP TIỂU DI NƯƠNG THỨ BẢY

Chương 4 PHU QUÂN TA NẠP TIỂU DI NƯƠNG THỨ BẢY

7:42 chiều – 21/08/2024

7

Mọi người thường nói, không ai hiểu con bằng mẹ, và mẹ chồng ta chắc chắn là người hiểu rõ con trai mình nhất.

Nửa tháng sau khi ta và bà ấy tạm thời ngừng chiến, tin dữ từ viện của bà truyền đến.

Ta và Chu Bạch Thâm vội vã chạy đến thăm. Vừa bước vào cửa, ta đã thấy đại phu đang quỳ trên mặt đất, mẹ chồng thì sắc mặt tái nhợt, nằm thoi thóp trên giường. Chu Bạch Thâm gấp gáp hỏi chuyện gì đã xảy ra, vì sao bệnh tình của bà lại trở nặng đến mức này.

Đại phu vẻ mặt nghiêm trọng đáp: “Lão phu nhân do u uất tích tụ lâu ngày nên sinh ra bệnh nặng. Theo như ta xem xét, e rằng thời gian không còn nhiều.”

“Tuy nhiên, ở đây ta còn vài loại thuốc có thể giúp bà cầm cự thêm chút ít. Làm con, ngài hãy cố gắng hoàn thành tâm nguyện của bà để bà yên lòng ra đi.”

Nói xong, đại phu cùng người học việc lui xuống sắc thuốc.

Chu Bạch Thâm hối hận quỳ trước giường mẹ, vừa tát vào mặt vừa tự trách mình bất hiếu, vì thê tử mà cãi lại mẹ đẻ.

Chàng là người luyện võ, sức lực không nhỏ, mỗi cái tát làm tim mẹ chàng như bị dao cắt. Mẹ chồng ta đau lòng, vội vàng ngăn chàng lại, yếu ớt nói:

“Thâm nhi, ta biết con vẫn còn giận ta vì đã phá hoại tình cảm vợ chồng con với Vãn Ninh.”

“Nhưng con phải hiểu, là mẹ ruột của con, điều ta mong muốn nhất trong đời này là thấy con có con cháu đầy đàn, gia tộc hưng thịnh.”

“Đó là nguyện vọng duy nhất của ta, chẳng lẽ con không thể vì ta mà hoàn thành nó sao?”

Ta lạnh lùng nhìn cảnh mẹ con họ ôm nhau khóc, không nói một lời, quay đầu bước ra ngoài.

Trận chiến thầm lặng giữa ta và mẹ chồng, ta đã thua.

Khi đi qua cửa, ta thấy một cô gái đứng đó, dáng người thanh tú, lo lắng nhìn vào trong phòng. Thấy ta nhìn mình, cô ta nhẹ nhàng cúi chào, rồi nở nụ cười nói: “Phu nhân buổi chiều tốt lành, tiểu nữ là hậu bối của lão phu nhân bên nhà mẹ đẻ, họ Lục, tên là Đình Quân.”

Ta khẽ gật đầu, bước chân không dừng lại. Khi đi ngang qua, cô ta lại níu lấy vạt áo ta.

“Phu nhân đừng lo.”

Câu nói nghe thật kỳ lạ. Người còn chưa được cưới vào cửa mà đã bắt đầu khoe khoang địa vị rồi sao?

Cô ta tự mình tiếp lời:

“Tin đồn trên phố đã lan khắp nơi, rằng tướng quân Chu bị thương ở chiến trường, không thể sinh con được nữa.”

“Dù ta có được gả vào làm thiếp, ta cũng không phải thần y, không chữa được cho ngài ấy.”

“Nếu không có con, ta chắc chắn sẽ không được sủng ái, chi bằng sớm nương nhờ phu nhân, làm chủ mẫu nhà họ Chu, đây mới là thượng sách.”

Xuân Đào nghe vậy, che miệng cười trộm.

Ta cũng cố nén cười, an ủi: “Tin đồn thường không đáng tin, đừng vội tin làm gì. Chờ đến khi cô hầu hạ phu quân và sinh con cho Chu gia, tin đồn này tự nhiên sẽ bị bác bỏ.”

Chuyện Chu Bạch Thâm không thể sinh con là do ta phao tin. Chỉ cần cho chút đồ ăn thức uống, bọn trẻ ăn mày bên đường sẽ hát vang một bài đồng dao, truyền khắp nơi. Một đồn mười, mười đồn trăm, ai ai cũng biết. Người ta còn muốn đào lỗ chó trên tường phủ Chu gia để chui vào, nằm dưới gầm giường rình rập.

Mẹ chồng ta hiểu rõ con trai mình thế nào thì ta cũng hiểu rõ người nằm bên cạnh mình ra sao.

Ta đã đấu đá trong nhà mẹ đẻ suốt mười mấy năm, chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu ý đồ của mẹ chồng. Bà ta muốn dùng mạng mình để ép buộc con trai thực hiện mục đích. Một trò dễ thấy như vậy, nhưng Chu Bạch Thâm lại mù quáng không nhận ra.

Khuôn mặt bà ta được phủ một lớp  phấn trắng dày cộp, máu trên đất đủ để nấu món huyết lợn xào giá đỗ luôn rồi, rõ ràng là đang diễn.

“Qua vài ngày nữa, ta sẽ bàn với phu quân chọn ngày tốt để đón cô vào cửa, cho lão phu nhân được hỉ sự mà khỏe mạnh trở lại.” Ta kéo tay Lục Đình Quân, nở nụ cười chân thành, “Có lẽ khi hỉ sự tới, bệnh của bà sẽ khỏi.”

“Thế thì đúng là song hỷ lâm môn!”

Lục Đình Quân nghe vậy, cười ngượng nghịu.

“Đúng vậy, nếu bà khỏi bệnh, thì đúng là hỉ sự lớn.”

8

Lục Đình Quân sau khi vào cửa hai năm mà bụng cô ta vẫn không có động tĩnh gì. Mẹ chồng không cam lòng, lại tiếp tục cưới thêm cho Chu Bạch Thâm vài người thiếp nữa.

Thật đáng thương cho người con trai yêu quý của bà, ban ngày phải lên triều, ban đêm thì uống thuốc bổ dương để đúng hạn nộp con cháu cho gia tộc. Nhưng càng cố gắng, càng vô ích.

Ban đầu, Chu Bạch Thâm vẫn còn cảm thấy áy náy với ta, thường mang theo những món quà quý giá, quỳ ở cửa để xin lỗi.

Ta đều nhận hết, nhưng không còn đối đãi với chàng bằng sự dịu dàng và chân tình như trước, cũng không để chàng ngủ lại qua đêm. Buồn cười thật, một người đàn ông bẩn thỉu như vậy làm gì có tư cách bước lên giường ta.

Dần dần, chàng chán nản với những ngày tháng không được đáp lại. Bởi vì những người thiếp luôn đối xử với chàng dịu dàng, yêu thương, xem chàng là trung tâm, là cả bầu trời của họ. Chàng không thể chấp nhận được sự khác biệt trong cách đối xử từ ta.

Một đêm, khi say rượu, chàng chạy đến cửa viện của ta, làm ầm lên đòi ta ra ngoài để cho chàng một câu trả lời.

“Vãn Ninh, đó là mẹ ruột của ta! Tại sao nàng không thể hiểu cho ta chứ? Ta thật sự quá mệt mỏi khi phải mắc kẹt giữa nàng và mẹ!”

“Chỉ vì ta cưới thêm người phụ nữ khác, nên nàng mới oán hận và lạnh nhạt với ta.”

“Nhưng nàng có nghĩ đến việc, ở kinh thành này, nhà nào mà chủ gia không có vài người thiếp trong phủ? Có thê tử chính thất nào như nàng, ghen tuông và oán giận đến vậy không?”

“Không có! Chỉ có nàng là dựa vào sự yêu chiều của ta mà được đằng chân lân đằng đầu thôi!”

Xuân Đào tức giận đến mức dậm chân, chuẩn bị cầm giẻ lau ra ngoài để bịt miệng hắn lại.

Cửa vừa mở hé, ta đã thấy mẹ chồng dẫn theo bốn người hầu đến kéo đứa con trai không biết điều của mình về. 

Đêm khuya, bà vất vả quá rồi. Chắc là trên đường đi, trong lòng bà đã nghĩ đến việc siết cổ đứa con này hàng trăm lần.

Cái đêm ồn ào đó, ta và Chu Bạch Thâm không hẹn mà cùng không nhắc lại, giữ nguyên vẻ bề ngoài của một cặp vợ chồng tương kính như tân. Như thể để chọc tức ta, những người thiếp mới lần lượt được đưa vào phủ.

Chu Bạch Thâm đặc biệt dặn dò ta, phải tổ chức hôn lễ thật long trọng, náo nhiệt, nếu không, tức là ta với tư cách là chủ mẫu có lòng ghen ghét, không chịu dung nạp những phụ nữ khác vào nhà.

Ta làm đúng như ý chàng, mỗi buổi hôn lễ đều tổ chức hoành tráng, trang trọng, không đủ tiền thì lại đến tìm mẹ chồng khóc lóc kể khổ, ép bà phải móc túi tiền riêng ra mà bù đắp. Sau vài lần, bà tự biết mà ngậm miệng lại, không còn can thiệp vào chuyện của vợ chồng ta nữa. Thậm chí, bà còn mong muốn chúng ta sớm hòa thuận trở lại.

Nhưng tiếc thay, đã quá muộn rồi.