Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHU QUÂN TA NẠP TIỂU DI NƯƠNG THỨ BẢY Chương 7 PHU QUÂN TA NẠP TIỂU DI NƯƠNG THỨ BẢY

Chương 7 PHU QUÂN TA NẠP TIỂU DI NƯƠNG THỨ BẢY

7:42 chiều – 21/08/2024

Miệng của bà đỡ bị nhét giẻ, bà ta bị trói vào bàn và chịu 20 roi đòn, quần áo thấm đầy máu, đặc biệt là ở mông, da thịt đã bị đánh nát.

“Rốt cuộc là ai chỉ thị ngươi hãm hại phu nhân?

“Không khai ra thì sẽ bị đánh chết ngay lập tức, đồng thời người nhà của ngươi cũng sẽ bị tống vào ngục và tra tấn. Ta không tin không khai thác được gì!” Chu Bạch Thâm lạnh lùng ra lệnh. 

Đó là sự thật. Bà đỡ khóc nức nở, nước mắt nước mũi lẫn với máu, nói không rõ ràng, nhưng cuối cùng cũng khai hết. Tất cả những hành động xấu xa của Thất Di Nương và gian phu đều bị lộ tẩy.

Hóa ra cuộc gặp gỡ giữa nàng ta và Chu Bạch Thâm hoàn toàn không phải do số mệnh mà là do con người dàn xếp.

Nàng ta và gian phu là thanh mai trúc mã từ nhỏ, nhưng gia đình nàng ta muốn gả nàng ta cho một thương nhân làm thiếp để lấy sính lễ lớn. Đúng lúc đó, tin đồn về việc Chu Bạch Thâm nhiều lần nạp thiếp lan truyền khắp nơi, và điều này đã in sâu trong tâm trí họ.

Họ đã mua chuộc người đánh xe trong phủ, lấy được hành tung của Chu Bạch Thâm. Rồi Thất Di Nương trang điểm tinh tế, đứng chờ bên đường, tìm cơ hội gặp gỡ Chu Bạch Thâm.

Để khiến Chu Bạch Thâm yêu thích mình, cả hai còn mua chuộc các nữ tỳ trong phủ, trộm tranh chân dung của phu nhân và các di nương nhiều lần để xem.

Họ phát hiện, Thất Di Nương có đôi mắt và lông mày giống ta. Thêm vào việc cố ý trang điểm, từ bốn phần giống biến thành bảy phần.

Sau khi Thất Di Nương an toàn vào phủ, nàng ta lấy cớ giúp đỡ biểu huynh để đưa thanh mai trúc mã vào phủ, tiếp tục phát triển mối quan hệ lén lút. Và bà đỡ cũng là người họ thuê để vu oan cho ta, đồng thời làm đứa trẻ ngã chết.

Bà đỡ thú nhận: “Thất Di Nương nghĩ rằng đứa trẻ không phải của phu nhân, nếu sống sót sau này có thể trở thành mối nguy hiểm, chi bằng giết luôn để trừ hậu họa.”

Sau một hồi tra hỏi, mọi chuyện đã rõ ràng. Thất Di Nương vẫn đang mê man, Kim Tôn giờ đã biến thành con hoang. Mẹ chồng bị sốc đến mức ngất đi, ta bấm huyệt nhân trung, bà tỉnh lại rồi lẩm bẩm: “Trời ơi! Tạo nghiệt! Đúng là tạo nghiệt mà!”

“Tất cả đều là quả báo! Tất cả đều là quả báo! Đây là sự trừng phạt vì ta phản bội Thanh Uyển, làm tổn thương con gái bà ấy!”

Thanh Uyển là tên của mẫu thân ta. Mẹ chồng cho rằng đây là sự trừng phạt của mẫu thân ta dành cho bà. Còn Chu Bạch Thâm, người bị cắm sừng và làm cha hờ, lại không nổi giận đòi giết cặp gian phu dâm phụ kia. Hắn điềm tĩnh sai người khiêng bà đỡ đi, an ủi mẹ chồng, rồi phong tỏa cả tiểu viện.

Đứa trẻ được hắn ôm trong tay. Hắn dùng cằm cọ cọ lên khuôn mặt mềm mại của đứa bé, rồi đột ngột nhẹ nhàng hỏi ta:

“Nàng đã biết từ lâu rồi, phải không?”

“Tin đồn ngoài kia rằng ta không thể sinh con là sự thật, Thất Di Nương ngoại tình và mang thai đứa con hoang cũng là do nàng mặc kệ.”

“Đây là sự trả thù của nàng đối với ta.”

Ta không xác nhận cũng không phủ nhận.

Khi Thất Di Nương vào phủ, ta đã tìm người điều tra đến mười tám đời tổ tông của nàng ta, không chỉ nàng ta, mà tất cả các di nương khác cũng đều có người của ta theo dõi chặt chẽ. Ta phải kiểm soát mọi hành động của họ trong tay. Những thủ đoạn và mưu kế thô thiển của Thất Di Nương và bọn họ, trong mắt ta chỉ như trò trẻ con, không đáng bận tâm.

Ta vốn có thể nói cho Chu Bạch Thâm biết, nhưng ta không muốn.

Giống như ta từng biết Chu Bạch Thâm bị thương nghiêm trọng trong một trận chiến, nhưng y thuật của quân y không cao, không thể phát hiện vấn đề bên trong. Chính ta đã tìm danh y để khám nhiều lần, mới biết được đây là căn bệnh cần phải điều trị bằng phương pháp đặc biệt mới có thể miễn cưỡng chữa trị.

Nhiều năm sống trong giàu sang phú quý khiến hắn quên rằng ta vốn dĩ là một kẻ nhỏ nhen, ghi thù. Ta nhếch môi, lạnh lùng nói: “Giờ ta cho ngươi hai lựa chọn.”

“Hoặc hòa ly với ta, ta sẽ không nhắc lại những gì đã xảy ra tối nay, hoặc ngươi thân bại danh liệt, để nhà họ Chu trở thành trò cười trong kinh thành!”

Chu Bạch Thâm đau khổ lắc đầu, khóc lóc:

“Ta không muốn hòa ly với nàng!”

“Ta cưới bọn họ đều vì nàng và mẫu thân mà!”

“Nàng không có gia đình làm chỗ dựa, nếu hòa ly rồi, nàng sẽ không có nơi nào để nương tựa, tại sao nàng còn cố chấp không chịu ở lại?”

Ta đứng đó, nhìn hắn chằm chằm. Không tranh luận về tình cảm đã qua, cũng không phản bác suy nghĩ sai lầm của hắn. 

Đến lúc này, hắn vẫn không chịu thừa nhận mình đã thay lòng đổi dạ, vẫn tin rằng hắn sai là vì chúng ta. Hắn nghĩ rằng ta không có gia đình làm chỗ dựa chỉ có thể dựa vào hắn, không thể sống bên ngoài. Cái tư tưởng thối nát này của hắn đã khiến gia đình nhà họ Chu rơi vào tình cảnh náo loạn như vậy đấy. 

Cho đến khi Xuân Đào đích thân đưa giấy hòa ly đã được soạn sẵn và bút đến trước mặt hắn, hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Đời này, hắn sẽ không còn tiểu thanh mai trúc mã đã yêu thương và chờ đợi hắn trở về nữa rồi.

hết