13
người đầu tiên biết chuyện này là mẫu thân ta. bất quá, phiên bản ta kể lại là hắn sẽ không quay về nữa.
mẫu thân ta nghe xong liền sốt ruột nói:
“ngươi mau đuổi theo đi, đuổi theo đi!”
ta lắc đầu, vô cùng bình thản đáp:
“con cũng chẳng thích hắn đến vậy.”
mẫu thân cười nhạt một tiếng, khinh thường nói:
“nha đầu chết tiệt, ngươi còn muốn giấu ta sao? ngươi bây giờ y hệt bộ dáng thê thảm lúc trước của ta khi cha ngươi bỏ đi.”
mẫu thân à, lời này của người có hơi đường đột rồi.
gần nửa tháng sau, Tạ Thính Hàn rốt cuộc cũng quay về.
vừa thấy hắn, ta liền hờn dỗi hỏi:
“ngươi còn biết đường về à? ta còn tưởng ngươi chết ở bên ngoài rồi đấy.”
Tạ Thính Hàn nhìn ta đầy vẻ lấy lòng, khẽ chỉ ra phía sau:
“phụ hoàng và mẫu hậu cũng đến rồi.”
ta còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy một vị nam nhân trung niên vội vã bước tới.
tim ta lập tức thót lại, người nọ đến gần bên cạnh ta, nhưng rồi lại dừng một chút, sau đó vượt qua ta chạy thẳng tới trước mặt phụ thân ta, lớn tiếng nói:
“Tần huynh!”
Phụ thân ta nhíu mày nhìn người nọ, lạnh nhạt nói:
“Ngươi là ai?”
ta: “…”
hoàng đế: “…”
“Hoàng thượng, Ngọc tướng quân và Trần thái y đến rồi.” thị vệ bên cạnh hoàng đế báo.
phụ thân ta tròn mắt, mặt đầy khiếp sợ:
“hoàng… hoàng thượng? vi thần tham kiến hoàng thượng!”
hoàng đế vội vàng phất tay:
“miễn lễ, miễn lễ.”
sau đó mấy người cùng nhau tiến vào viện.
chuyện gì vậy? sao phụ thân ta lại quen thân với hoàng đế như thế?
ta còn đang suy nghĩ, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy tay ta. ta quay đầu lại, liền thấy một vị nương nương trang nhã quý phái đang mỉm cười nhìn ta.
ta lập tức bừng tỉnh:
“hoàng hậu nương nương?”
nương nương dịu dàng gật đầu, tháo chiếc vòng ngọc bích từ cổ tay xuống, đeo vào tay ta:
“bản cung có thể giống như Thính Hàn, gọi con một tiếng a viên được không?”
được, quá được luôn ấy chứ!
trời ơi, chẳng ai nói với ta là hoàng hậu nương nương lại xinh đẹp đến vậy!
vừa xinh đẹp, vừa hiền hậu , lại còn dịu dàng nữa!
Tạ Thính Hàn nhíu mày:
“không được, mẫu hậu gọi cách khác đi.”
hoàng hậu mặt không đổi sắc, lập tức đưa cùi chỏ thúc một phát vào bụng hắn:
“cút sang một bên! ai hỏi ngươi chưa? tự mình đa tình.”
Tạ Thính Hàn ôm bụng, khổ sở im lặng:
“…”
ờm, phần dịu dàng này tạm thời giữ nguyên đã.
14
thấy ta vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện, hoàng hậu nương nương kiên nhẫn giải thích cho ta.
thì ra năm đó, khi tiên đế còn tại vị, hoàng thượng từ sớm đã được lập làm thái tử, nên bị rất nhiều người ganh ghét. sau khi đăng cơ ba năm, phiên vương hoàng thúc liền khởi binh tạo phản. đối phương có nội ứng trong cung, hoàng thượng bị hạ độc, phụ thân ta cùng ngọc thúc và trần bá liều chết phá vòng vây, hộ tống hoàng thượng giao cho hoàng hậu ở ngoài thành tiếp ứng, sau đó lại tiếp tục ra trận đón địch.
nhưng thế cục không thể xoay chuyển, bọn họ đành phải bỏ trốn. trên đường đi, họ gặp được mẫu thân ta.
phiên vương soán ngôi xong liền sai người lùng bắt phụ thân ta cùng đồng đội. để bảo toàn tính mạng, họ phải ẩn danh mai danh, cứ thế sống ẩn dật mười mấy năm. mãi đến khi Tạ Thính Hàn khởi binh đoạt lại giang sơn, hoàng thượng mới lên ngôi trở lại.
chuyện đầu tiên hoàng đế làm sau khi đăng cơ là tìm kiếm phụ thân ta, nhưng tìm suốt bốn năm vẫn không thấy tung tích.
đơn giản vì mẫu thân ta đã cho xây lại con đường dẫn vào trại, kết cấu phức tạp đến mức vô lý. thậm chí đường đi còn bị dẫn vào một ngôi nhà dưới chân núi. hơn nữa, nếu không phải người nhà, vào được rồi cũng sẽ bị người trong trại đánh cho một trận trước rồi mới tính.
trại ở nơi hẻo lánh, tin tức lại bế tắc, mà phụ thân ta xưa nay chẳng hỏi han chuyện ngoài thế sự, đương nhiên không biết hoàng đế đang tìm họ.
sau này, nhờ một ngôi làng gần đó ganh ghét mà thêu dệt ra đủ lời đồn đại rằng thanh long trại là nơi tà ác, giết người không gớm tay, tin đồn lan đến tai Tạ Thính Hàn, hắn mới tới đây để chiêu an.
chuyện phụ thân ta là thế tử cũng là do Tạ Thính Hàn vô tình biết được rồi bẩm báo lại với hoàng đế.
ta nghe xong, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. đúng lúc này, Thẩm Bạch tiến lại gần, cung kính nói:
“nương nương, hoàng thượng gọi người.”
hoàng hậu nương nương khẽ vỗ tay ta, mỉm cười ý bảo sẽ quay lại ngay.
15
hoàng hậu nương nương vừa đi khỏi, Tạ Thính Hàn đã sấn lại gần ta, nhỏ giọng nói:
“nửa tháng xa cách, cô rất nhớ a viên.”
ta bĩu môi:
“đừng nói mấy lời vô ích ấy nữa. hoàng thượng đến đây là vì chuyện gì?”
Tạ Thính Hàn đáp:
“khuyên phụ thân và mẫu thân nàng hồi kinh.”
“hồi kinh làm gì?”
“Mẫu thân là Vũ An hầu, Phụ thân là thái phó, Ngọc thúc vốn là tướng quân, nay sẽ phong làm phiêu kỵ đại tướng quân, còn Trần bá sẽ là viện thủ của thái y viện.”
ta đầy ngưỡng mộ hỏi:
“vậy còn ta? có cái danh phận gì không? ví như công chúa hay quận chúa chẳng hạn?”
Tạ Thính Hàn khẽ nhếch môi, từ trong áo lấy ra một chiếc trâm phượng bằng vàng, cài lên tóc ta, rồi khẽ vuốt nhẹ vành tai ta, dịu dàng nói:
“nàng là thái tử phi của cô. đời này, cô chỉ mong được cùng nàng nắm tay đến bạc đầu.”
16
ta sững sờ nhìn hắn, trong lòng bùng lên một tiếng hét:
ta có nói là sẽ gả cho ngươi chưa? Tạ Thính Hàn!
17
“Tạ Thính Hàn, đến ngày thành thân ta có thể cùng ngươi cưỡi ngựa không? ta cưỡi ngựa giỏi lắm đấy!”
“cô xin nghe theo lời phu nhân.”
*** HOÀN CHÍNH VĂN **
** ngoại truyện nhỏ
1 . Minh Châu thu nhận đệ tử
Minh Châu (nghiêm túc): “ta không nhận ngươi làm đồ đệ, đừng quấn lấy ta nữa!”
Minh châu os: hắn rốt cuộc có mưu đồ gì với ta không đây!
thẩm bạch (kiên định lắc đầu): “không được, người chính là sư phụ của ta.”
thẩm bạch os: thái tử điện hạ, thái tử điện hạ, thái tử điện hạ, thái tử điện hạ…
Tạ Thính Hàn os: ở đâu ra cái nam nhân lắm chuyện này!
Thẩm Bạch (kinh hãi thất sắc): “như vậy là không hợp quy củ!”
Thẩm Bạch os: thái tử điện hạ sao lại có cái sở thích kỳ quái như thế này?
Minh Châu os: Tạ Thính Hàn, ngươi chết chắc rồi!
Tạ Thính Hàn (xấu hổ cúi đầu): “chân.”
Tạ Thính Hàn os: thì ra a viên thích kiểu này…
Tạ Thính Hàn (nhìn đầy mê đắm): a viên đáng yêu quá…
Minh Châu: “?”
Thẩm Bạch os: thái tử điện hạ vừa than lạnh đấy! nếu đông cứng rồi ta biết ăn nói sao với nương nương!
Minh Châu (không thể tin nổi): “ngươi định làm gì!”
Minh Châu os: các ngươi thế mà lại là mối quan hệ như vậy!
Tạ Thính Hàn (vẻ mặt thỏa mãn): “a viên, nàng định làm gì vậy?”
Tạ Thính Hàn os: ngày này cuối cùng cũng đến rồi, thật kích động…
khoan đã, phải tống thẩm bạch ra ngoài trước.
Tạ Thính Hàn os: nếu không lấy được vợ thì phải làm sao đây? đây mới là đại họa thiên thu!
Thẩm Bạch (cuống cuồng, sợ hãi): “xong rồi…”
Thẩm Bạch os: tiêu rồi, liệu có bị trừ lương không đây?
Minh Châu (mỉm cười): “hay là nhị vị cùng đến chỗ trần bá xem xem có bệnh ở não không?”
** lúc có con dâu.
Tạ Thính Hàn : “mẫu hậu——”
hoàng hậu nương nương giơ một quyền đấm ngã Tạ Thính Hàn: “tránh sang một bên! không thấy ta đang nói chuyện với a viên sao? không có mắt à!”
Tạ Thính Hàn: “…”
***( chính văn hoàn )***