Ta là con dâu nuôi từ bé mà gia đình Tạ Kim Ngôn mua về.
Nhưng sau khi Tạ Kim Ngôn thi đỗ Trạng nguyên, việc đầu tiên huynh ấy làm là nhận ta làm nghĩa muội.
Ta biết, Tạ Kim Ngôn có lòng tự trọng cao, chắc chắn sẽ không để mình phải cưới một người phụ nữ thôn quê chỉ biết trồng trọt và nấu ăn như ta về làm vợ.
Và ta, với tư cách là một sinh viên nông nghiệp xuyên không về thời cổ đại, tất nhiên coi việc canh tác nông nghiệp quan trọng hơn cả đàn ông!
Vì vậy, chúng ta chia tay trong hòa bình, huynh ấy đi theo đuổi vinh hoa phú quý của mình, còn ta thì đi tìm kiếm cuộc sống an nhàn với cây rau ngọn cỏ.
Chỉ là một ngày nọ, khi ta đang mang thai và dạy học sinh về 24 tiết khí tại trường học, Tạ Kim Ngôn, lẽ ra lúc này phải làm quan ở kinh thành, lại xuất hiện với vẻ mặt u ám, nghiến răng nghiến lợi mà gọi ta: “Tiểu Vân, đứa con mà nàng đang mang trong bụng là của ai?”
Ta cau mày nhìn huynh ấy với vẻ mặt như thể gặp phải tên thần kinh nào đó: “Đại ca, huynh mất trí rồi à? Muội là muội muội của huynh, đương nhiên đây là con của muội phu rồi.”