Ngoại Truyện: Tạ Kim Ngôn
Khi ta mười tuổi, mẹ ta quyết định mua cho ta một cô dâu nuôi từ bé. t
Ta phản đối dữ dội, vì gia đình không giàu có dư dả gì, thêm một người là thêm một miệng ăn. Nhưng mẹ ta vẫn kiên quyết, bà nói rằng bà lo sợ mình ra đi sớm, để lại ta một mình trên thế gian sẽ quá cô đơn.
Ta luôn coi thường những lời nói của mẹ. Nhưng sau khi ta đỗ Trạng nguyên và sống một mình trong ngôi nhà lớn mà ta hằng mơ ước, ta mới hiểu hết nỗi lòng của bà.
Khi ta đạt được danh hiệu Trạng nguyên, ta đã nghĩ đến việc làm thế nào để tách mình ra khỏi Vương Vân một cách êm đẹp và thể diện nhất. Điều làm ta ngạc nhiên là, với tính cách thô lỗ và cứng đầu của Vương Vân, ta tưởng nàng ấy sẽ phải gây chuyện một trận lớn. Nhưng không ngờ, nàng ấy lại vui vẻ nhận tiền và buông tha cho ta. Lúc đó, ta rất hài lòng, nghĩ rằng mọi vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề lớn.
Ta đã thoát khỏi gánh nặng của cô dâu nuôi từ bé này và cùng với Vãn Thanh, người ta yêu thương, bước chân vào đất kinh thành.
Vãn Thanh là con gái của một thương gia giàu có, nổi tiếng trong thị trấn. Nàng ấy chưa bao giờ coi thường ta, ngược lại, luôn chăm sóc ta chu đáo trong suốt thời gian học hành.
Những bát canh nóng, chăn bông ấm áp, và sự quan tâm không rời khi ta bị ngập lụt… Tất cả những điều đó đã khiến ta say mê nàng ấy từ lâu. Nhưng sau khi cùng ta vào kinh thành, Vãn Thanh dường như biến thành một người hoàn toàn khác.
Nàng ấy sống trong ngôi nhà của ta nhưng bận rộn hơn cả ta, tự xưng là muội muội của ta, ăn mặc lộng lẫy để dự tiệc cùng các tiểu thư danh giá giới quan gia quý tộc.
Ban đầu, ta nghĩ rằng nàng ấy chỉ cảm thấy nhàm chán ở kinh thành và cần kết thêm bằng hữu khuê mật để giải trí. Nhưng khi có người hỏi ta rằng muội muội ta đã hứa hôn chưa, ta mới nhận ra rằng mình dường như đã trở thành bệ đỡ cho Vãn Thanh được gả vào nhà quyền quý hơn.
Ta đợi nàng ấy ở nhà rất lâu, cho đến khi thấy nàng ấy bước xuống từ một chiếc xe ngựa sang trọng. Ta nhớ rõ rằng đó là xe ngựa của Thiếu gia phủ Hầu gia.
Đêm đó, ta chất vấn nàng ấy về cảm xúc thật sự của nàng ấy đối với ta. Nhưng Vãn Thanh chỉ cười nhẹ, trong ánh mắt lộ rõ sự khinh thường, nàng ấy nói rằng nàng ấy luôn coi ta là người huynh trưởng tốt nhất trên đời, ngoài ra không có ý gì khác.
Lúc đó, ta không biết phân biệt đâu là thật, đâu là giả trong tình cảm của nàng ấy dành cho ta suốt những năm qua. Ta chỉ nghĩ rằng nàng ấy mới đến kinh thành, bị lóa mắt bởi sự phồn hoa mà không nhận ra tình cảm của mình.
Vì vậy, ta bắt đầu can thiệp vào cuộc sống cá nhân của nàng ấy, tuyên bố ra ngoài rằng nàng ấy là vị hôn thê của ta, hy vọng có thể đưa mối quan hệ của chúng ta trở lại thời kỳ trong sáng lúc còn ở trường học.
Khi biết chuyện này, Vãn Thanh nổi điên lên, yêu cầu ta phải làm rõ mối quan hệ giữa chúng ta, đừng phá hỏng cuộc hôn nhân tốt đẹp của nàng ấy với vị Thiếu gia phủ Hầu gia.
Ta không đồng ý và hỏi nàng ấy có phải đã quên quá khứ tốt đẹp của chúng ta không. Vãn Thanh nghe ta hỏi mà nhìn ta như thể ta là một kẻ ngốc, rồi không thèm nói gì thêm.
Ta cảm thấy có điều gì đó không ổn, liền cho người điều tra những hành động của Vãn Thanh. Kết quả điều tra khiến ta vô cùng sốc.
Hóa ra, Vãn Thanh không chỉ tốt với mình ta, mà trước đó nàng ta cũng từng giúp đỡ nhiều thư sinh có triển vọng khác trong thị trấn.
Còn ta, vì có cô dâu nuôi từ bé, nên nàng ta đã sai người dùng Vương Vân để làm nhục ta, khiến ta sinh lòng oán giận Vương Vân và làm rạn nứt mối quan hệ giữa chúng ta.
Thậm chí, việc Vương Vân suýt bị đám lưu manh làm nhục cũng là do nàng ta sắp đặt! Chỉ vì sau khi biết ta đứng đầu kỳ thi Hương, nàng ta muốn ta đưa nàng theo lên kinh thành.
Hồi đó, khi ta học ở trường, những bát canh cá mà Vãn Thanh mang đến, hay thuốc thang khi ta ốm, đều là do Vương Vân bảo Vãn Thanh chuyển cho ta. Nhưng Vãn Thanh chưa từng nhắc đến điều đó.
Năm ta mười sáu tuổi, một trận lụt lớn đã xảy ra gần trường học, ta vì bị sốt cao mà mất đi ý thức. Trong lúc mọi người chạy loạn để thoát thân, chính Vương Vân đã liều mạng đưa ta đến nơi an toàn. Nhưng sau đó, khi Vương Vân đi cứu những đứa trẻ khác, nhờ Vãn Thanh trông chừng ta, Vãn Thanh lại nói rằng chính nàng ta đã cứu ta.
Ta chưa bao giờ biết rằng Vương Vân đã làm nhiều điều vì ta đến vậy. Ta đột nhiên nhận ra, bấy lâu nay, người mà ta tưởng mình thích là Vãn Thanh, nhưng thực chất người ta thực sự yêu chính là Vương Vân.
Sau khi nhận ra mọi chuyện, ta sắp xếp cho Vãn Thanh lấy một viên quan chức, tuổi của hắn lớn đến mức có thể làm cha nàng ta được. Dù sao thì nàng ta cũng đã mưu tính điều này từ lâu, ta không thể để nàng ta thất vọng.
Ta muốn quay lại xin lỗi Vương Vân, liền hẹn nàng ấy đến Mãn Hương Lâu.
Đó là lần đầu tiên ta thấy Vương Vân trông như một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp đứng trước mặt ta, nàng ấy đã trang điểm rất kỹ lưỡng, đẹp đến mức ta không thể rời mắt.
Nhưng sau đó ta mới biết, nàng ấy không phải vì ta mà trang điểm, vì sự hèn nhát và đê tiện trước đây của ta, tâm nàng ấy đã sớm thuộc về người khác.
Sau khi Vương Vân thành hôn gả cho người khác, ta không cam lòng, luôn nghĩ rằng nếu Tần Vũ đối xử không tốt với nàng ấy, ta sẽ tìm cách đưa nàng ấy trở lại. Nhưng ta chờ mãi, chỉ thấy họ sống với nhau hạnh phúc, sinh con đẻ cái.
Ta buồn bã rời khỏi cuộc đời của Vương Vân, quay lại kinh thành, nơi quan trường đầy mưu mô, toan tính, ta không thể phòng ngự nổi. Dù có những tiểu thư trong cung ám chỉ tình cảm với ta, nhưng sống giữa kinh thành phồn hoa, ta chỉ thấy cô đơn, không ai có thể tin tưởng, cũng không ai để ta giãi bày.
Sau này, ta nghe từ Sở Nông trong cung nói rằng có một nữ tử cùng quê với ta, nhờ tài năng canh tác mà được Hoàng đế triệu kiến, vào kinh để giảng dạy và giải đáp cho người của Sở Nông.
Vương Vân đã nói đúng, kiến thức của nàng ấy không hề thua kém ta, chính định kiến của ta đã tự biến mình thành một kẻ cô độc.