9
Lần này việc cầu hôn của Tần Vũ không suôn sẻ. Tạ Kim Ngôn tự nhận mình là huynh trưởng của ta và tuyên bố sẽ đưa ta lên kinh thành để tìm một gia đình chồng tốt hơn. Những món quà mà nhà Tần Vũ mang đến đều bị Tạ Kim Ngôn ném ra ngoài.
Lần này quay về hắn ta còn mang theo nhiều tùy tùng, khi Tần Vũ phản kháng, hắn ta liền ra lệnh cho thuộc hạ ra tay với Tần Vũ.
Dù Tần Vũ có sức mạnh, nhưng những kẻ thuộc hạ của Tạ Kim Ngôn lại ra đòn hiểm khiến trên người Tần Vũ xuất hiện không ít vết thương. Ta nhìn thấy mà lòng đầy lo lắng, liền cầm lấy cái liềm bên cạnh, hét lớn: “Tạ Kim Ngôn, nếu hôm nay Tần Vũ có mệnh hệ gì, ta sẽ giết chết huynh.”
Tần Vũ đang vung nắm đấm chợt khựng lại, ánh mắt anh sáng lên khi nhìn ta: “Tiểu Vân?”
Ta trao cho Tần Vũ một cái nhìn đầy an ủi, dường như được khích lệ, Tần Vũ lập tức có khí thế muốn chiến đấu thêm ba trăm hiệp nữa.
Tạ Kim Ngôn thấy ta cầm dao tiến về phía mình, mắt hắn ta đỏ ngầu: “Hắn chỉ là một gã quê mùa, tại sao nàng lại đối xử tốt với hắn như vậy?”
Ta nghe thế thì cười lạnh: “Tạ Kim Ngôn, ta còn phải cảm ơn huynh đã giúp chúng ta kết nối với nhau đấy.”
Khuôn mặt Tạ Kim Ngôn chùng xuống, trở nên u ám và đáng sợ. Nếu không phải vì Tạ Kim Ngôn bây giờ như một con chó điên bám riết không buông, ta đã không nhắc đến chuyện này.
Trái tim của những thiếu niên luôn nhạy cảm và tự ti. Vãn Thanh là con gái của một thương gia giàu có nổi tiếng trong thị trấn, cô ta thích Tạ Kim Ngôn, điều đó vừa khiến hắn ta vui mừng nhưng cũng đầy tự ti.
Thêm vào đó, mọi người trong thị trấn đều biết ta là vợ nuôi từ bé của Tạ Kim Ngôn, hắn ta dù muốn đáp lại tình cảm của Vãn Thanh cũng phải dứt khoát gạt bỏ ta ra khỏi cuộc sống của mình.
Năm ta mười sáu tuổi, có lần ta suýt bị mấy tên lưu manh kéo vào bụi lau để làm nhục, đó là cơ hội mà hắn ta mong đợi từ rất lâu rồi. Trước khi bị kéo vào, ta rõ ràng thấy Tạ Kim Ngôn và Vãn Thanh đứng ở cách đó không xa, sợ hãi nhìn ta bị mấy tên côn đồ kia kéo đi.
Ta hét lên cầu cứu Tạ Kim Ngôn, nhưng không ngờ hắn ta lại do dự lùi lại hai bước rồi kéo Vãn Thanh đang hoảng sợ kế bên mà cắm đầu bỏ chạy.
Lúc đó, tay chân ta bị giữ chặt, mùi hôi thối từ cơ thể những gã đàn ông khiến từng tế bào trong cơ thể ta run rẩy. Không ai biết ta tuyệt vọng đến mức nào, ta đã quyết tâm chết cùng với những gã đàn ông đó.
Ngay lúc đó, một bóng dáng mạnh mẽ như con báo xuất hiện, từng tên lưu manh bị người đó quăng xuống đất.Giữa những tiếng la hét đau đớn, ta rơi vào một vòng tay ấm áp và vững chãi.
Đó là lần đầu tiên ta gặp Tần Vũ, chàng ấy dường như còn tức giận hơn ta, chậm rãi giẫm lên chân của kẻ nằm dưới đất, nghiền nát từng chút một, giọng nói lạnh lùng đầy đe dọa: “Chuyện hôm nay nếu bị lộ ra ngoài, không ai trong các ngươi còn mạng mà sống qua hôm sau đâu.”
Khi mấy tên lưu manh chạy trốn, vẻ mặt hung hãn của Tần Vũ lập tức chuyển thành vẻ lo lắng và lúng túng.
Ta lau nước mắt giàn dụa trên mặt, nhẹ nhàng cảm ơn chàng. Chàng dường như sợ rằng điều này sẽ làm hỏng danh tiết của ta, nên đợi đến khi đêm ta và mọi người đã tản đi, chàng mới đưa ta về nhà.
Đêm đó, ta nằm trên lưng Tần Vũ, dưới ánh trăng dịu dàng, ngắm nhìn gương mặt kiên định của người đàn ông này. Hơi thở nhẹ nhàng của ta vô tình phả vào cổ chàng, chẳng mấy chốc, ta thấy tai và cổ của chàng đỏ ửng lên.
Tối hôm đó về nhà, ta và Tạ Kim Ngôn ngầm hiểu ý nhau và giữ kín chuyện này trong lòng.
Giờ đây, khi ta nhắc lại chuyện này và phơi bày những suy nghĩ hèn hạ của hắn ta dưới ánh sáng, hắn ta đột nhiên không chịu nổi, nắm chặt tay lại và giải thích: “Ta không cố ý bỏ chạy, ta, ta định đi báo quan!”
“Vậy ngươi có báo không?” ta nhìn hắn ta bằng ánh mắt khinh bỉ.
Môi của Tạ Kim Ngôn mấp máy hồi lâu: “Là Vãn Thanh không cho ta báo, cô ta nói nàng đã mất danh tiết, nếu để mọi người biết thì sau này nàng sẽ khó lấy chồng.”
Ta cười khẩy: “Vậy ta phải cảm ơn lòng tốt của các người. Nếu không có sự ‘quan tâm’ của các người, ta và Tần Vũ chưa chắc đã gặp nhau.”
“Bây giờ ta và Tần Vũ được gắn kết bên nhau là do chính các người tạo nên”.
“Tạ Kim Ngôn, ngươi còn điều gì không hài lòng nữa không?”
10
Vào ngày ta và Tần Vũ thành hôn, bà Vương mang đến cho ta hẳn một hòm đầy châu báu, nói là để làm quà mừng cưới. Tần Vũ ngay lập tức nhận ra ai là người gửi chúng đến, liền bảo bà Vương cầm tiền đi ngay.
Bà Vương cười gượng gạo và nói: “Tiểu Vân à, con có thể từ chối ai chứ đừng từ chối tiền bạc.”
Ta thấy bà Vương nói cũng có lý, liền dỗ dành Tần Vũ và nhận lấy số tiền đó.
Tối hôm đó, mặt Tần Vũ đỏ bừng, nhất quyết bắt ta phải thực hiện lời hứa ban ngày. Ta không ngờ Tần Vũ, người mà ta luôn nghĩ là ngây thơ, lại có nhiều “chiêu trò” đến vậy.
Tiếng xích xủng xoảng dưới chân vang lên suốt cả đêm. Khi ta mệt mỏi, ngả người lên cánh tay rắn chắc của chàng, thì nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Tần Vũ: “Cảm giác thật tốt đúng không, có phải còn kích thích hơn là chỉ nhìn không?”
Ta bị va chạm đến mức không thốt nên lời, nhưng trong lòng nghĩ rằng, Tần Vũ thật đúng là người biết giấu tài.
Sau khi ta và Tần Vũ thành hôn, cứ một thời gian ngắn là Tạ Kim Ngôn lại quay về và xuất hiện trước mặt chúng ta.
Hai chúng ta đã dọn ra khỏi căn nhà cũ của gia đình nhà họ Tần, giờ đây ta và Tần Vũ đã mua một căn nhà nhỏ trên trấn. Hằng ngày, ta cầm dụng cụ của mình đi ra đồng, còn Tần Vũ thì đi dạy học ở tư thục. Đôi khi Tần Vũ cũng gọi ta đến trường để dạy bọn trẻ về kiến thức canh tác.
Lũ trẻ khi tham gia vào công việc đồng áng thì học được nhiều điều thực tế, khuôn mặt chúng luôn tỏ ra thích thú, còn Tần Vũ thì ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn ta với vẻ mặt đầy tự hào.
Chỉ cần nhìn thấy ai đó đang sử dụng nguyên liệu do ta trồng, Tần Vũ liền cười ngốc nghếch khoe: “Đây là do thê tử của ta tự tay trồng đấy, ngon không?”
Một ngày nọ, khi ta từ cổng tư thục bước ra, Tạ Kim Ngôn gọi ta lại, ánh mắt hắn ta phức tạp nhìn quyển sách trong tay ta: “Là Tần Vũ dạy nàng đọc chữ à?”
“Nếu nàng nói với ta trước rằng nàng thích những thứ này, ta cũng có thể dạy cho nàng mà.”
Ta cười khẩy: “Chuyện này à, không phải Tần Vũ dạy đâu, ta biết từ lâu rồi. Chỉ là ngươi chưa bao giờ muốn tìm hiểu về ta nên mới chẳng biết gì cả.”
Tạ Kim Ngôn nghe vậy sững sờ, lẩm bẩm: “Không phải nàng chỉ biết trồng trọt thôi sao? Khi nào thì nàng biết chữ chứ?”
Ta nhìn hắn ta như nhìn một kẻ quê mùa: “Việc trồng trọt không đơn giản hơn việc làm quan đâu, nào là xem thời tiết, vẽ sơ đồ, đào kênh… tất cả đều không hề dễ dàng. Chỉ là ngươi quá coi trọng thể diện, tự giam mình trong những định kiến, luôn nghĩ rằng việc trồng trọt là việc thô thiển.”
“Thưa sư mẫu! Thầy nói sư mẫu đang mang thai, không nên ở ngoài quá lâu, chúng ta vào trong thôi.”
Ta âu yếm xoa đầu cậu nhóc học trò và mỉm cười: “Được rồi, lát nữa con mang nước ngọt mà ta pha cho thầy nhé, để thầy không bị say nắng ở ngoài đồng.”
Tạ Kim Ngôn sững sờ, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bụng ta, khó khăn lắm mới kéo ra được một nụ cười: “Nàng mang thai rồi sao?”
Ta bình thản gật đầu: “Đến khi sinh ra, có thể còn gọi ngươi một tiếng cữu cữu đấy.”
Ngươi cứ vui mừng trong thầm lặng đi.
Sau lần đến thăm đó, Tạ Kim Ngôn cuối cùng cũng buông bỏ việc theo dõi ta và Tần Vũ.
Tối hôm đó, Tần Vũ vui mừng kéo ta ra nói chuyện suốt đêm, đến khi tay ta mỏi rã rời, chàng mới nhìn ta với ánh mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy ta và hôn tới tấp.
Cuối cùng, có lẽ vì quá mệt, chàng ôm ta thật chặt trước khi ngủ, thì thầm: “Nương tử ơi, ta giúp nàng trồng trọt rồi, nàng đừng nhìn người khác nữa nhé.”
Ta cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên: “Được.”
Trong thời đại xa lạ này, có một người nhiệt thành và chân thành cùng mình đi qua những thăng trầm của cuộc sống, ta còn có thể để mắt đến ai khác được nữa chứ?