6
Tần Vũ khi thực sự tức giận cũng không dễ dỗ dành cho lắm.
Sau khi dạy học xong, huynh ấy đã đến tiệm bánh mới mở ở phía đông thành phố để mua cho ta món bánh lê hoa mà ta yêu thích nhất.
Không ngờ khi đến nhà, huynh ấy lại nghe bà Vương nói rằng ta đang đi xem mắt. Thế là huynh ấy liền vội vã chạy đến Mãn Hương Lâu và bắt gặp ngay cảnh Tạ Kim Ngôn nắm lấy tay ta. Ta định lên tiếng giải thích, nhưng huynh ấy lại giống như một cô gái oán giận, tự mình đi về phía trước một cách bực bội, nhưng bước đi vẫn đủ chậm để ta có thể theo kịp.
Ta thản nhiên đi theo sau Tần Vũ, người đang bao trùm trong sự tức giận, muốn xem hôm nay huynh ấy sẽ tức giận đến mức nào.
Đột nhiên, Tần Vũ đột ngột dừng lại khiến ta không kịp phản ứng và va vào lưng huynh ấy, đau đến mức mũi ta cay xè, nước mắt chực trào ra.
Nghe tiếng ta kêu đau, cuối cùng huynh ấy cũng quay lại nhìn ta. Huynh ấy định gạt tay ta đang che mũi ra để xem vết thương, nhưng rồi lại do dự vì nghĩ rằng giữa chúng ta chưa có quan hệ gì, dù lo lắng nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Nàng có sao không?”
Ta sờ sờ mũi, mỉm cười nói: “Không sao.”
“Nàng vẫn còn cười được à!” Ánh mắt tổn thương của Tần Vũ đầy sự trách móc sâu sắc, trông chẳng khác gì một chú chó con bị bỏ rơi, ta thấy buồn cười, liền hỏi huynh ấy: “Tại sao ta lại không thể cười?”
“Chẳng phải nàng rất vui mừng khi gặp lại Tạ Kim Ngôn hôm nay sao?”
Huynh ấy đang nói nhảm cái gì vậy? Thấy huynh ấy nghiêm túc như vậy, ta cũng không trêu chọc nữa, liền lấy chiếc túi nhỏ màu tím nhạt mà ta đã chuẩn bị sẵn từ ống tay áo và đưa cho huynh ấy.
Tần Vũ ngẩn người, nhận lấy chiếc túi rồi nhìn kỹ một lúc, như một con công đang xòe đuôi mà nhảy nhót, khóe miệng không kìm được mà cong lên. Dù đã nhìn ra sự thật nhưng huynh ấy vẫn giả vờ không hiểu và hỏi ta: “Đây là gì vậy?”
“Chiếc túi nhỏ này ta nhặt được bên đường, thấy nó cũng đẹp nên tiện tay đưa cho huynh đấy.”
“Thật sao? Sao ta lại thấy trên túi có thêu đôi uyên ương, và còn có tên của nàng và ta nữa?” Tần Vũ nói với giọng nghiến răng nghiến lợi.
Ta bật cười thành tiếng, đôi mắt cong cong: “Có lẽ ông trời thấy ta và chàng có duyên nên mới sắp đặt cho ta nhặt được nó.”
“Vậy thì duyên phận do ông trời sắp đặt là lớn nhất, chúng ta phải chấp nhận thôi.” Tần Vũ nghiêm túc nhìn ta chằm chằm. Ta gật đầu đồng ý theo: “Ta chấp nhận.”
Tần Vũ vốn định nói đùa thêm một chút, nhưng sau khi nghe xong lại ngẩn người ra, sau đó mới nhận ra ý ta, sự vui mừng tột độ lóe lên trong mắt chàng. Niềm vui đến quá đột ngột khiến chàng lập tức ôm chầm lấy ta và hôn mạnh một cái.
Dường như sợ ta tức giận, chàng nhanh chóng buông ta ra, vẫy vẫy chiếc túi thêu tay của ta, cười lớn: “Ngày mai ta sẽ nhờ mẹ đến hỏi cưới nàng !”
Nhìn bóng lưng phấn khích và vui sướng của Tần Vũ, ta không khỏi cảm thấy ngẩn ngơ trong chốc lát.
Trên đời này làm sao có thể tồn tại một người có sức sống mãnh liệt như vậy, giống như những cây lúa mọc lên từ cánh đồng, chỉ cần gió thổi là có thể lớn lên mạnh mẽ trong gió.
7
Sau khi bị ta bỏ lại ở tửu lâu, Tạ Kim Ngôn tự mình trở về nhà.
Khi ta vừa đẩy cửa bước vào, đã thấy hắn ta ngồi yên lặng trên chiếc ghế bành, ánh nến mờ ảo lung linh chiếu rọi đôi mắt của hắn, trong đó lộ rõ sự chiếm hữu khiến ta không khỏi rùng mình.
Ta không biết đã có chuyện gì xảy ra với hắn ta khi ở kinh thành, nhưng giờ đây trông bộ dạng hắn thật sự rất kỳ lạ.
“Người đàn ông hôn nàng ban ngày là ai?” ta còn chưa kịp hỏi tại sao hắn ta đột ngột trở về nhà thì hắn đã hỏi ta trước.
Ta đặt chiếc bánh lê hoa trong tay lên bàn và nói thẳng thắn: “Là người muội yêu. Ngày mai chàng ấy sẽ đến nhà ta để hỏi cưới muội.”
Đôi mắt của Tạ Kim Ngôn đang ẩn mình trong bóng tối lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn nghiến chặt hàm răng, cất giọng lạnh lùng hỏi: “Nàng vì muốn chọc tức ta nên gấp rút kết hôn với một người nông dân thô kệch như vậy sao?”
Nghe câu này của hắn, ta thực sự cảm thấy buồn cười. Ta nhếch môi nở một nụ cười mỉa mai: “Tạ Kim Ngôn, làm ơn hãy tự đặt mình vào đúng vị trí mà mình nên đứng đi. Hiện tại, huynh chỉ là nghĩa huynh của ta, tại sao ta lại phải đem chuyện hôn nhân đại sự của mình ra đùa chỉ vì để chọc tức huynh chứ?”
“Người ta yêu luôn là Tần Vũ, ta thành hôn với chàng ấy chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
“Không thể nào! Nàng luôn yêu ta cơ mà?” Đôi mắt của Tạ Kim Ngôn trở nên đen tối, như thể hắn đang chắc chắn rằng ta chỉ đang giận dỗi gây chuyện với hắn thôi.
Ta bật cười lạnh lùng: “Tạ Kim Ngôn, đừng tự mình đa tình. Không phải tất cả mọi cô gái trên đời này đều sẽ quay quanh huynh đâu.”
Bất ngờ, ta chuyển chủ đề và hỏi: “Nghe nói Vãn Thanh đã cùng huynh lên kinh thành. Cô ta đâu rồi?”
Câu hỏi này khiến ánh mắt của Tạ Kim Ngôn ngay lập tức trở nên sắc bén.
Hắn nhìn ta với vẻ mặt u ám khó hiểu, rồi cười nhạt một cách đầy ẩn ý: “Cô ta bây giờ đã trở thành phu nhân của một vị quan lớn ở kinh thành rồi.”
Ta có chút ngạc nhiên. Có thể người khác không biết, nhưng ta biết rõ rằng Tạ Kim Ngôn đã thích Vãn Thanh nhiều năm, khi hắn dẫn theo cô ta lên kinh thành, ta còn tưởng họ sẽ thành thân tại đó rồi không thèm về chốn thôn dã này nữa.
Nhưng ta không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nên chỉ “ồ” một tiếng rồi tự mình chuẩn bị đi ngủ. Ai ngờ Tạ Kim Ngôn lại viện cớ rằng phòng hắn đã lâu chưa dọn dẹp, muốn ngủ chung phòng với ta.
Ta nhìn hắn một cách kỳ quái rồi bảo hắn nếu không có chỗ ngủ thì hãy trở về kinh thành mà ngủ trong ngôi nhà lớn của hắn ấy, đừng chiếm cái giường của ta.
Tạ Kim Ngôn cúi đầu nhìn ta: “Ngôi nhà lớn đó không có nàng, ta không ngủ được.”
Tạ Kim Ngôn sau khi trở về từ kinh thành dường như đã trở nên điên cuồng, ta không muốn nói thêm câu nào với hắn ta nữa, liền đuổi hắn ra khỏi phòng và bảo hắn đừng làm phiền giấc mơ đẹp của ta.
8
Có lẽ Tạ Kim Ngôn đã đứng ngoài cửa nhà ta suốt đêm, vì khi ta dậy vào buổi sáng, thấy trên vai hắn còn đọng lại sương sớm, và trang phục của hắn vẫn là bộ hôm qua đã mặc.
Ta không quan tâm lắm, cũng không hỏi hắn đã trải qua đêm qua như thế nào. Ta nghĩ rằng Tần Vũ sẽ không đến hỏi cưới sớm như vậy, nên quyết định ra đồng xem những cây khoai tây mới trồng của mình.
Không ngờ lần này Tạ Kim Ngôn lại chủ động đeo cái gùi lên lưng đòi theo ta ra đồng. Thật kỳ lạ, bởi trước đây hắn ta từng tỏ ra ghét bỏ mỗi khi thấy ta ra đồng làm việc.
Ta không nhận sự giúp đỡ của hắn, ta bảo hắn cứ ở nhà đi. Hắn hỏi ta tại sao không cho hắn đi cùng, hắn sẽ giúp đỡ ta, sẽ không làm vướng tay vướng chân ta đâu.
Ta chỉ nói: “Ta sợ Tần Vũ nhìn thấy sẽ hiểu lầm. Hôm qua ta vừa dỗ dành chàng ấy xong, nên không muốn chàng ấy lại đau lòng nữa.”
Ánh mắt Tạ Kim Ngôn trở nên sâu thẳm, hắn ta đe dọa: “Nàng đừng quên, nàng và ta đã có hôn ước từ nhỏ, không phải nói hủy là hủy được.”
Ta cười khẩy: “Tạ Kim Ngôn, huynh cũng đừng quên, chính huynh đã tuyên bố trước mọi người rằng ta là nghĩa muội của huynh. Theo lý, ta còn phải gọi huynh một tiếng là đại ca đấy.”
“Đó là do Vãn Thanh lừa dối ta, ta mới đối xử với nàng như vậy.”
“Tiểu Vân, ta biết nàng đã thích ta từ nhỏ, chỉ là vì ta làm nàng tổn thương nên nàng mới chấp nhận người khác. Hãy cho ta một cơ hội, ta sẽ bù đắp cho nàng thật nhiều, chỉ cần nàng cho ta một cơ hội.”
Ta nghe mà thấy mơ hồ: “Ta không hiểu huynh đang nói gì hết, nhưng sự thật là ta chưa bao giờ thích huynh cả.”
“Nếu không vì mẹ huynh đã nuôi dưỡng ta suốt những năm qua, ta đã không chịu đựng tính khí thối tha của huynh lâu như vậy.”
Tạ Kim Ngôn sững sờ tại chỗ, không tin nổi: “Những năm qua, nàng tự tay chăm sóc ta từng chút một, là đang chịu đựng ta sao?”
Ta chân thành gật đầu: “Huynh thực sự rất phiền phức. Ngày huynh thi đỗ Trạng nguyên là ngày ta vui nhất, vì cuối cùng ta không phải chịu đựng tính khí tồi tệ của huynh nữa.”