Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MÙA XUÂN CỦA TÂN NƯƠNG Chương 2 MÙA XUÂN CỦA TÂN NƯƠNG

Chương 2 MÙA XUÂN CỦA TÂN NƯƠNG

5:52 chiều – 28/08/2024

4

Ta lấy lại tinh thần và nhìn vào Tần Vũ, người đang mang vẻ mặt đầy hy vọng nhìn ta. Huynh ấy vừa chuyển gạo xong, trên trán vẫn còn vài giọt mồ hôi chưa kịp bay hơi.

Trong đôi mắt đen của huynh ấy phản chiếu vẻ mặt nửa cười nửa không của ta, hàng mi dài và dày khẽ run rẩy dưới ánh nhìn của ta.

Thật khó tin, một người đàn ông cao to 1m80, mạnh mẽ như Tần Vũ lại có thể ngây thơ đến vậy. Ta có ý muốn trêu chọc huynh ấy, liền giả vờ như đang buồn bã: “Đúng vậy, Tạ Kim Ngôn đã nhận ta làm nghĩa muội, nhưng ta vẫn không thể quên được huynh ấy.”

“Rắc!”

Một chiếc bát sứ tốt đẹp bị vỡ nát trong tay Tần Vũ.

Ta giật mình, thấy tay huynh ấy đã bị những mảnh vỡ của chiếc bát cắt vào, máu bắt đầu rỉ ra.

Biết rằng mình đã trêu đùa quá đà, ta vội vàng rút chiếc khăn lụa từ thắt lưng ra và ấn vào bàn tay to lớn của Tần Vũ.

Nếu là trước đây, hành động này của ta chắc chắn đã khiến vành tai của Tần Vũ đỏ ửng lên. Nhưng lần này, huynh ấy chỉ im lặng cúi đầu sát xuống, tựa như muốn chôn vào ngực mình luôn rồi vậy. Như vậy khiến ta không thể phân biệt được cảm xúc của chàng trai đáng yêu ngây thơ này..

Một lúc sau, ta mới nghe thấy giọng nói trầm lắng của huynh ấy vang lên.

“Tiểu Vân, nàng chỉ nhìn thấy vẻ ngoài trắng trẻo của Tạ Kim Ngôn, nhưng nàng có biết hắn ta đã nói gì về nàng không?”

Tất nhiên là ta biết Tạ Kim Ngôn đã nói gì về ta.

Năm đó, khi Tạ Kim Ngôn mười lăm tuổi, mặt hắn ta luôn có những vết bầm tím khi về nhà. T hỏi hắn ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn ta không chịu nói, còn tỏ ra khó chịu, bảo ta tránh xa hắn ta ra một chút.

Ta biết rằng Tạ Kim Ngôn đang ở giai đoạn đến tuổi dậy thì, tính khí bốc đồng sốc nảy nên  không muốn tranh cãi với hắn ta, nên khi tan học, ta đã lặng lẽ theo sau để tìm hiểu.

Đúng như dự đoán, khi ta theo hắn ta đến một con hẻm nhỏ trong thị trấn, có vài thanh niên cùng tuổi với hắn bất ngờ xuất hiện, trong đó có một cô gái xinh đẹp đứng ở bên cạnh bọn người kia với vẻ mặt lo lắng.

Họ dùng cái gùi để che phủ Tạ Kim Ngôn, sau đó là những cú đá, cú đấm không theo quy luật nào cả, Tạ Kim Ngôn cố gắng phản kháng, nhưng từ nhỏ hắn đã làm gì phải động đến tay chân hay việc nặng nhọc nào, sức lực chỉ đủ cầm cây bút của hắn không thể nào địch lại bốn người tráng hán to lớn kia

Cô gái kia hoảng sợ lao vào che chắn cho Tạ Kim Ngôn, van xin họ đừng đánh nữa.

Mấy thanh niên đó mới dừng lại, cười nhạo: “Vãn Thanh, Tạ Kim Ngôn chỉ là một cậu bé mồ côi, thê tử chưa cưới của hắn ta ngày nào cũng ra đồng làm việc, người toàn mùi hôi hám, cô đừng đến gần hắn  ta quá, kẻo bị lây cái nghèo khổ của hắn ta đấy, ha ha ha!”

Ta nấp trong bóng tối, nhận ra rằng mấy thanh niên này chỉ vì ghen tị với Tạ Kim Ngôn được các cô gái trong thôn làng yêu thích nên muốn làm  cho hắn mất mặt.

Ta thấy Tạ Kim Ngôn ngồi sụp xuống đất, vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm vào mấy người kia với ánh mắt độc ác: “Đừng có nói bậy bạ, ta không có thê tử chưa cưới nào hết, là Vương Vân muốn chiếm đất của ta, mặt dày bám vào nhà ta không chịu đi.”

“Ta chỉ là thấy cô ta không có chỗ nương thân nên mới tạm thời thu nhận cô ta thôi!”

Ta vốn định bước ra cứu Tạ Kim Ngôn nhưng lại dừng chân lại, đợi cho đến khi mấy thanh niên đó sỉ nhục Tạ Kim Ngôn đủ kiểu, ta mới ung dung xuất hiện với cái xẻng trong tay.

Ta dùng xẻng vừa hát vừa đào một cái hố lớn trên mặt đất, mỉm cười đe dọa bọn họ rằng nếu còn dám làm phiền Tạ Kim Ngôn nữa, cái xẻng này sẽ giáng xuống đầu họ, sau đó chôn xuống cái lỗ to mà ta vừa đào kia. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của ta, họ mắng ta là “con cọp cái” rồi vội vã bỏ chạy khỏi con hẻm.

Mặc dù ta đã giúp Tạ Kim Ngôn thoát khỏi mấy người bạn học đố kỵ, nhưng hắn ta không hề cảm kích.

Hắn trách ta vì sự xuất hiện của ta đã làm cho những lời chế giễu về bản thân hắn trở nên thực tế hơn.

Trên đường về nhà, hắn ta trầm ngâm hỏi ta tại sao lại xuất hiện trước mặt Vãn Thanh.

Ta ngơ ngác không hiểu hắn ta muốn nói gì.

Có lẽ thấy ta không trả lời nên hắn đã tự đưa ra một lý do: “Đừng tưởng ta không biết, ngươi muốn ngăn những cô nương khác đến gần ta. Đừng lo, trước khi thi đỗ công danh, ta không có bất kỳ ý nghĩ gì về chuyện nam nữ.”

Lúc đó, ta phải thừa nhận rằng biểu cảm trên khuôn mặt đang co quắp của ta có hơi rạn nứt.

Hắn thực sự nghĩ rằng ta đang theo dõi hắn để kiểm soát xem hắn có giao du với cô gái nào không sao?!

Ta nghi ngờ rất nhiều về khả năng thi đỗ công danh của hắn ta, nhất là với bộ óc tự luyến đến mức đáng ghét như vậy.

Không ai hiểu rõ hơn ta về cách Tạ Kim Ngôn nhìn nhận về ta. Trong mắt của hắn, ta là một cô gái thôn quê thô lỗ lúc nào mặt mũi cũng bẩn thỉu lấm lem, là nguyên nhân khiến hắn ta mất mặt trước cô gái mà mình thích, là một kẻ mù chữ không từ thủ đoạn để kiếm tiền.

Và ta biết rất rõ Tạ Kim Ngôn đã chửi rủa ta thế nào trước mặt người khác. Vì vậy, ta chưa bao giờ có tình cảm với hắn. Trong mắt ta, chàng trai Trạng nguyên được người đời ca tụng chỉ là một kẻ tự ti giả tạo và đáng thương.

Ta đang chìm trong dòng ký ức của mình một cách xuất thần, cho đến khi nghe thấy giọng nói bị kìm nén của Tần Vũ, đôi mắt huynh ấy đỏ hoe, đầy bất bình nhìn ta: “Tiểu Vân, Tạ Kim Ngôn không phải là người tốt, nàng hãy chọn người khác để yêu đi.”

Ta còn tưởng huynh ấy sẽ nói điều gì đó khác, hóa ra lại là một lời khuyên ta không nên yêu người không tốt một cách mù quáng.

Ta bật cười thành tiếng, ánh mắt long lanh và dịu dàng: “Được thôi, để ta xem nên chọn ai.”

5

Tần Vũ rất dễ dỗ dành, ta vừa nói sẽ thử thích người khác, huynh ấy liền bắt đầu xuất hiện trước mặt ta mỗi ngày.

Ban đầu, huynh ấy chẻ một đống củi chất đầy cả nhà, sau đó lại mang đến rất nhiều đồ ngọt cho ta.

Mỗi lần ta thưởng thức món bánh ngọt đó, đôi mắt ta luôn sáng rực lên, ta nhìn huynh  ấy với ánh mắt đầy tán thưởng. Còn Tần Vũ thì nâng cao gương mặt đang tự hào của mình, tràn đầy hy vọng nhìn ta. Ta giả vờ không hiểu, cứ không ngớt lời khen ngợi tay nghề của người thợ làm bánh. Điều này khiến Tần Vũ gấp đến độ muốn giậm chân tại chỗ, huynh ấy bực bội gãi đầu gãi tai, hận không thể đập vỡ đầu ta ra để xem bên trong chứa cái gì.

Đến tháng thứ tư sau khi Tạ Kim Ngôn lên kinh thành nhận chức, bà Vương mang một giỏ trứng đến, vẻ mặt đầy bí mật, cười tủm tỉm, nói rằng muốn giới thiệu đối tượng cho ta. Ta mỉm cười hỏi bà Vương đó là ai, nhưng bà lại giữ bí mật, bảo ta đến nhà hàng Mãn Hương Lâu trên trấn gặp người đó thì sẽ biết.

Trong đầu ta đã hiện lên hình dáng cao lớn, vạm vỡ của người đó, nghĩ rằng người này tuy thô kệch nhưng lại rất tinh tế.

Đây có thể coi là lần hẹn hò đầu tiên chính thức của chúng ta, nên ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng một chút. Vì vậy, hôm ấy, ta mặc một chiếc váy dài thanh lịch mới mua, thắt thêm một chiếc đai lưng màu xanh nhạt để tôn lên vòng eo nhỏ nhắn.

Vì phải làm nông trồng trọt rất vất vả, nên ta thường buộc hết mái tóc dài của mình ra phía sau rồi búi gọn lại là xong. Hôm nay hiếm khi để cho mái tóc dài xõa xuống, đem lược ra chải mượt mái tóc dài đến thắt lưng, và cài thêm một chiếc trâm hoa mai.

Ta đã có thể tưởng tượng ra gương mặt ngỡ ngàng của Tần Vũ khi nhìn thấy trang phục này của ta, và thực sự rất mong chờ phản ứng của huynh ấy.

Khi ta đẩy cửa phòng riêng của Mãn Hương Lâu ra, người đàn ông đã đợi sẵn trong đó với đôi mắt lạnh lùng, nhưng khi thấy ta, ánh mắt ấy lại mềm mại như gió xuân, chăm chú nhìn ta, trong mắt hắn ta hiện rõ sự kinh ngạc mà ta mong đợi.

Nhưng ta lại đanh mặt, giọng nói lạnh lùng: “Tạ Kim Ngôn, sao lại là huynh?”

Tạ Kim Ngôn nghe vậy thì sững sờ, sau đó ánh mắt của hắn ta nóng bỏng nhìn vào khuôn mặt ta và nói: “Tiểu Vân, ta đã lo liệu mọi thứ ở kinh thành ổn thỏa. Bây giờ ta về đây để cầu hôn và đưa nàng lên kinh thành.”

Vừa nói, hắn ta vừa tự nhiên tiến lên nắm lấy tay ta, ta chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn ta chạm vào, trong lòng cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Ta vừa chuẩn bị giật tay mình ra thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói khàn khàn từ phía sau hỏi: “Tiểu Vân, hai người đang làm gì vậy?”