Những đao phủ lành nghề có thể khiến nạn nhân chỉ còn lại bộ xương mà tim vẫn còn đập.
Khi lưỡi dao đầu tiên cắm vào người Tạ Phong Lâu, ta thấy hắn khẽ nhíu mày.
Máu lập tức trào ra, đỏ rực và nóng hổi, như thể trái tim hắn vẫn đang cháy bỏng với một niềm tin nào đó.
Dân chúng xung quanh bàn tán:
“Hắn điên loạn chém đầu bao nhiêu đại thần, cuối cùng cũng phải chịu kết cục như vậy.”
“Hắn chỉ là con chó của tiên hoàng, cắn chết hết những kẻ đáng chết. Bây giờ đến lượt hắn phải đền mạng thôi.”
“Ha ha ha! Cửu Thiên Tuế gì chứ, sống còn không lâu bằng chúng ta!”
Họ cười ầm ĩ, như thể đang sống trong một thế giới khác so với người đàn ông đang im lặng rỉ máu trên đài kia.
Ta nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn dường như cảm nhận được ánh mắt của ta, cố sức ngẩng đầu lên, hướng về phía ta mà nhìn.
Qua đám đông ồn ào, lông mày hắn giãn ra, rồi khẽ nở một nụ cười mơ hồ với ta.
Ta dường như nghe thấy hắn gọi: “Tiểu Lô.”
Nhưng rõ ràng là không. Hắn không hề thốt lên lời nào, đã lâu lắm rồi hắn không gọi tên ta.
Mùi máu tanh trộn lẫn với hương thơm ngọt ngào của hoa đào, tất cả đều trở nên vừa dữ dội vừa rõ ràng đến tàn nhẫn.
Hẳn hắn đau đớn lắm, gương mặt tái nhợt như tờ giấy.
Thế nhưng, hắn vẫn nhìn ta và ra hiệu bằng khẩu hình miệng.
Ta hiểu được hắn đang nói: “Đừng sợ.”
Ta bất ngờ đứng bật dậy. Quan giám sát giật mình: “Thái hậu, có chuyện gì vậy?”
“Ta về cung trước.”
Nói rồi, như một kẻ chạy trốn, ta rời khỏi nơi tàn khốc đó.
Trên xe, ta không nhịn được mà bật ra tiếng cười lạnh: Đến mức này rồi, ngay cả Tạ Phong Lâu cũng phải cầu xin một chút lòng thương sao?
Nhưng khi hình ảnh hắn toàn thân nhuốm máu, đôi mắt hắn ánh lên tia sáng khi nhìn ta lại hiện lên trong đầu, một góc trái tim ta chợt nhói lên đau đớn đến không ngờ.
Khi trở về cung, ta mệt mỏi vô cùng, nhưng vẫn chưa thể nghỉ ngơi. Chỉ huy cấm vệ quân đang đợi ta.
Cấm vệ quân trước kia đều nằm dưới quyền Tạ Phong Lâu, chỉ tuân theo mệnh lệnh của hắn.
Ta đoán khi đối diện với ta, chúng sẽ tỏ ra kiêu ngạo.
Nhưng trái lại, viên chỉ huy lại hết sức cung kính: “Thái hậu nương nương.”
Ta thoáng bất ngờ nhưng vẫn giữ vẻ bình thản: “Hôm nay gọi ngươi đến là để nhờ ngươi tìm một người cho bản cung.”
Hắn liền đáp: “Nương nương muốn tìm mẫu thân của mình phải không?”
Ta kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi biết?”
“Tạ đại nhân đã sớm tra ra tung tích của bà…” Hắn nhẹ nhàng nói, “Mẫu thân của người đã qua đời vào năm thứ hai khi người nhập cung.”
Câu nói ấy như sét đánh ngang tai, ta bàng hoàng hỏi: “Tại sao hắn chưa từng nói với ta?!”
Viên chỉ huy cung kính trao cho ta một phong thư: “Tạ đại nhân đã để lại cho nương nương một bức thư. Có lẽ sau khi đọc xong, người sẽ tìm được lời giải đáp.”
Hắn cúi người rồi lặng lẽ lui ra.
Khi hắn đã rời đi, ta chậm rãi mở lá thư. Câu đầu tiên trong thư viết:
“Nếu nàng đọc được lá thư này, thì ta hẳn đã chết.
Khi ta sắp chết, cuối cùng ta cũng có thể nói hết mọi điều với nàng.
Xin lỗi vì đã dùng thủ đoạn không đáng để giữ nàng lại trong cung.
Xin lỗi vì đã lợi dụng nàng để lấy lòng bệ hạ. Ta họ Tạ, là con trai duy nhất của Tạ gia ở Long Tây.
Năm Định Ba thứ sáu, Tạ gia bị phát hiện tham ô lương thực, bệ hạ nổi giận, ra lệnh lưu đày tất cả nam đinh trên mười bốn tuổi.
Ta năm đó mười ba tuổi, bị bắt vào cung làm thái giám.
Gặp nàng trước đó, ta từng nghĩ đời mình chẳng còn ý nghĩa.
Nhưng sau khi gặp nàng, ta mới hiểu rằng, số phận dù đầy sóng gió, con người vẫn có thể tự quyết định cách mình sống.
Nếu không có nàng, Tạ Phong Lâu đã không còn trên đời.
Vậy nên, khi nàng muốn xuất cung, ta đã thật lòng muốn giúp nàng.
Ta thậm chí còn đến Giang Nam trước, hy vọng tìm được mẫu thân của nàng, đưa bà lên kinh thành để gây cho nàng một bất ngờ.
Nhưng người ta báo lại rằng, trong năm đại hạn ấy, mẫu thân và đệ đệ nàng đã không thể qua khỏi…
Ta biết nàng yêu mẫu thân đến nhường nào.
Nếu nghe được tin này, nàng chắc chắn sẽ đau đớn tột cùng.
Vậy nên, ta buộc phải giữ nàng lại trong cung, ở bên cạnh bệ hạ.
Ít nhất, nàng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, chứ không phải đối diện với nỗi mất mát khi rời cung.
Ta ở cạnh bệ hạ, bề ngoài tỏ ra làm đủ điều ác để tranh sủng, nhưng thực chất là tuân theo mật lệnh của người để trừng trị quan tham.
Bệ hạ là một minh quân, nhưng triều đình trong ngoài đều loạn lạc.
Bên trong, hoạn quan lộng quyền; bên ngoài, ngoại thích kiêu căng.
Vì vậy, ta chấp nhận làm thanh đao trong tay người, chém sạch yêu ma, trả lại sự thanh bạch cho thế gian. Dù khi giang sơn thái bình, thanh đao này có bị gãy, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
“Vương Lễ cấu kết với Cố gia, phía sau hắn là một nhóm thân vương thế tử quyền lực.
Không có chứng cứ xác thực, không thể nhổ tận gốc thế lực của chúng.
Khi đó, bệ hạ muốn dùng đứa trẻ trong bụng nàng làm mồi nhử, để trừ khử Vương Lễ và Cố gua.
Ta không thể ngăn cản người, chỉ có thể đổi Hạc Đỉnh Hồng trong cháo yến thành thuốc phá thai.
Nếu nhất định phải chết một người, ta thà để đứa trẻ chết đi còn hơn để nàng phải chịu tổn thương.
Nhưng ta không ngờ rằng, bệ hạ đã nhìn thấu kế hoạch của ta và lại đổi thuốc trở về thành Hạc Đỉnh Hồng…”
“Xin lỗi nàng, ta biết rõ nàng không thích nơi thâm cung này, nhưng vẫn ép nàng trở thành Thái hậu, phải sống cả đời trong cung.
Chỉ là, nếu nàng ra ngoài, dư đảng của gia tộc Cố nhất định sẽ không tha cho nàng.
Nàng nói đúng, là ta đã hại chết Cao cô cô, nhưng chuyện ấy không hề liên quan đến nàng.
Đừng tự trách mình. Trước mặt thần Phật, ta sẽ thay nàng giải thích.
Dù có xuống địa phủ, mọi tội lỗi, ta sẽ một mình gánh chịu.”
Một giọt nước mắt bất chợt rơi xuống. Ta bừng tỉnh, cuống cuồng hét lớn: “Người đâu! Mau dừng hành hình! Hãy cứu Tạ Phong Lâu về!”
Nhưng cung nữ nhỏ giọng đáp: “Nương nương, khi người trở về, tin đã báo đến… Tạ đại nhân, đã… đi rồi.”
Đã quá muộn sao…?
Ta ngã ngồi xuống, tay run rẩy. Ta nhìn vào những dòng cuối cùng của lá thư:
“Khi ta cứu nàng, ta đã tự nhủ, rằng cô nương đáng yêu như nàng, ta nhất định sẽ không phụ lòng.
Nhưng tiếc thay, suốt cuộc đời này, nước mắt nàng phần lớn đều vì ta mà rơi.
Chúng ta gặp nhau quá muộn, Tiểu Lô à.
Nếu có kiếp sau, ta nguyện hóa thành một cây lớn nơi sân nhà, che mưa chắn gió cho nàng, không bao giờ rời xa nữa.”
Gió xuân hôn nhẹ lên cành lá, hoa đào khẽ rơi rụng. Ta như kẻ mất hồn, bước ra ngoài, đưa tay chạm nhẹ lên thân cây.
Gió lướt qua ngọn cây, tạo nên âm thanh rì rào, tựa như có ai đó đang gọi tên ta.
Ta nhớ lại lời hắn: “Đừng sợ, ta sẽ luôn bảo vệ nàng.”
Thì ra hắn chưa từng nuốt lời.
“Sao ngươi lại ngốc nghếch như thế?” Ta thì thầm.
“Ngươi đã hoàn thành sứ mệnh của mình, nhưng mọi người đều căm ghét ngươi, coi ngươi là đại gian thần.
Không ai sẽ làm hại mẹ con ta, vậy mà ngay cả cái chết, ngươi cũng phải tính toán để giúp ta.”
“Tạ Phong Lâu, như thế có đáng không?”
Hoa đào không đáp, nhưng ta biết, nếu hắn còn ở đây, hắn sẽ mỉm cười và nói: “Đáng.”
Hương lan không bao giờ phai nhạt, trái tim cũng không bao giờ đổi thay.
Ta tựa đầu vào thân cây đào, như thể đang dựa vào lòng hắn.
Mùa hè năm ta mười lăm tuổi mãi mãi không tàn phai.
Ánh trăng rực rỡ như một mối tình vô vọng, chỉ có những đốm lửa đom đóm ngắn ngủi chứng kiến khoảnh khắc đó của chúng ta.
Chàng trai lạnh lùng và cô thiếu nữ ngây thơ mỉm cười nhìn nhau, những nụ cười như thể đó là thời khắc đẹp nhất trong đời.
Năm ấy là Minh Hi nguyên niên, thời khắc giao thừa, ai nấy đều hân hoan chào đón tân đế lên ngôi.
Nhưng có người đã mãi mãi yên nghỉ trong dĩ vãng, đôi mắt vẫn ẩn chứa hình bóng năm nào.
Trong ánh xuân ngập tràn, ta nhắm mắt lại, cuối cùng để nước mắt rơi tựa mưa.
End