Hắn còn thắc mắc, vì sao một kẻ cẩn thận như ngươi lại có thể mắc sai lầm lớn như vậy.”
Ta nhớ lại ký ức nhiều năm trước, khi ta còn quỳ trước mặt nương nương, trán kề sát nền đá lạnh buốt, trái tim non nớt chỉ biết đập rộn ràng vì một người duy nhất.
Nhưng giờ đây, thời thế đã đổi thay. Ta nhìn hắn, từng lời từng chữ hỏi: “Có phải ngươi cố tình phạm lỗi, chỉ để giữ ta lại trong cung không?”
Tiếng chuông chiều vang lên, đàn chim bay ngang qua bầu trời rực rỡ.
Hắn cúi đầu đứng đó, khuôn mặt trắng nhợt nhưng thanh tú, không hề có vẻ ngạc nhiên, như thể hắn đã sớm biết sẽ có ngày này.
Rồi ta nghe hắn nói: “Phải.”
Ta tiếp tục hỏi: “Vương Lễ còn nói, bát cháo đó không phải hắn mang đến.
Nếu cháo đó thực sự hại chết ta, hắn cũng không tránh khỏi tội chết.
Vậy… bát cháo đó… là ai đưa đến?”
Hắn ngước mắt lên, đôi đồng tử màu nâu nhạt phản chiếu cả núi non và ánh trăng, giọng hắn dịu dàng nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn:
“Là ta giả danh Vương Lễ mà gửi đến.”
Ta im lặng một lúc, rồi hỏi: “Tại sao?”
“Vương Lễ đã theo bệ hạ từ thuở niên thiếu.
Hoàng thượng mềm lòng, luôn do dự không nỡ xử lý hắn.
Nếu không nhân cơ hội khi nương nương mang thai, sau này hắn sẽ trở thành mối họa lớn.”
Mọi ký ức dịu dàng, những giây phút ngây thơ của ta đều tan thành mây khói trong khoảnh khắc này.
Ánh sáng cuối cùng tắt dần nơi chân trời.
Ta lùi lại, lưng tựa vào bức tường thành lạnh giá, nhìn hắn, nhưng không sao nhớ nổi hình dáng của hắn khi lần đầu ta gặp.
“Tiểu Lâu Tử…” Ta khẽ hỏi, “Nếu ta đã uống bát cháo đó và chết, thì sao?”
Hắn nhẹ nhàng đáp: “Đó là cháo yến. Ngươi vốn không bao giờ uống yến sào…”
Một tiếng “chát” vang lên khi ta tát hắn thật mạnh. Lực quá lớn khiến trên mặt hắn lập tức hiện lên một dấu tay đỏ rực.
Ta giơ tay chỉ vào hắn, cơn phẫn nộ trào dâng đến cực điểm, rồi bất chợt bật cười lớn:
“Đúng là một kẻ tính toán không sót thứ gì, Cửu Thiên Tuế!
Từng bước, từng bước ngươi đều dự liệu trước!
Ngươi biết ta sẽ vì cứu ngươi mà ở lại trong cung.
Ngươi lợi dụng ta làm bậc thang để trèo lên cao, bao năm qua tranh sủng với Vương Lễ, mượn danh ta để thao túng triều chính… Tất cả những điều đó, ta đều có thể tha thứ cho ngươi.
“Nhưng bát cháo đó, chính tay ta đã đút cho Cao cô cô uống.
Ta không giết bà ấy, nhưng bà ấy vì ta mà chết
Chính chúng ta, hai người, đã hại chết bà ấy!”
Tiếng cười của ta vang lên, nhưng nước mắt lại trào ra không ngừng.
Cuối cùng, ta tuyệt vọng nói:
“Thật lòng ta hận ngươi, hận đến tận xương tủy, Tạ Phong Lâu. Ngươi đã phá hủy cuộc đời ta.”
Trong trái tim ta, hình ảnh chàng trai trẻ ấy, người đẹp tựa ngọc dưới ánh trăng, giờ đây đã tan thành mây khói.
Ánh trăng ngày ấy đã không còn, tất cả chỉ còn là ảo ảnh.
Người trong lòng ta đã chết. Hắn chết trong ảo tưởng của ta, chết vào năm thứ mười kể từ ngày ta nhập cung.
“Giá như ta chưa từng quen biết ngươi...” Ta thì thầm, giọng nói nhẹ như gió thoảng, như những đốm đom đóm bị gió cuốn trôi xa.
“Nếu không gặp ngươi, chắc chắn giờ đây ta đã được về nhà…”
Nói xong câu cuối cùng, ta không nhìn hắn nữa.
Ta xoay người, lao mình từ trên tường thành xuống.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi rơi xuống, ta thoáng thấy ánh mắt của hắn lần đầu tiên mất đi vẻ bình thản, thay vào đó là sự kinh hoàng và tuyệt vọng tột cùng.
Hắn lao tới, gào thét trong tuyệt vọng: “Tiểu Lô——!!!”
Ngươi cũng biết đau khổ vì ta sao? Ta tự hỏi. Nhưng, Tạ Phong Lâu, nợ ngươi mắc với ta quá nhiều.
Nhiều đến mức mỗi ngày ta còn sống trên đời này đều là một sự tra tấn.
12
Tiếc rằng, ta đã không chết.
Tạ Phong Lâu nhanh tay kéo ta trở lại, và vì quá kinh hãi, ta ngất đi ngay lập tức.
Khi hoàng thượng biết chuyện, người giận dữ ra lệnh giam lỏng ta trong cung và quản lý nghiêm ngặt, sợ rằng ta sẽ gây tổn hại cho đứa con rồng của người—dù đứa bé ấy vẫn còn nằm trong bụng ta.
Với hoàng thượng, ta chỉ là kẻ thế thân cho người đàn bà mà người từng yêu, là chiếc vỏ chứa linh hồn của đứa trẻ đã sớm qua đời.
Chỉ duy nhất, ta không phải là Tiểu Lô, không phải là một người phụ nữ tự do, có quyền lựa chọn cho riêng mình.
Được thôi. Nếu họ không để ta chết, ta sẽ sống—sống thật tốt, bởi chỉ có sống, ta mới có thể làm được những gì ta muốn.
Khi thai kỳ đã hơn bốn tháng, hoàng thượng không đến thăm ta nữa.
Chỉ có Tạ Phong Lâu vẫn thường xuyên ghé qua, cũng không nán lại lâu.
Hắn chỉ nhìn ta, nói vài câu, xác nhận rằng ta chưa phát điên, rồi lặng lẽ rời đi.
Một hôm, qua miệng một cung nữ mang cơm, ta nghe được tin:
Hoàng thượng cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn thêm, Cố gia đã bị kết án tru di tam tộc.
Cả dòng họ lừng lẫy một thời, trong chớp mắt tan thành mây khói.
Khi nghe tin ấy, ta không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn cơm.
Vừa ăn, vừa thầm nói lời xin lỗi với hoàng hậu nương nương:
“Ta thật vô dụng, điều người giao phó, ta vẫn không thể hoàn thành…”
Từng hạt cơm trắng như tuyết, rơi vào miệng lại đắng ngắt.
Ta đưa tay lên sờ mặt, mới nhận ra mình đã khóc từ lúc nào.
Đến tháng thứ bảy của thai kỳ, Tạ Phong Lâu đến gặp ta, báo rằng hoàng thượng đã mắc bệnh và không còn sống được bao lâu.
Hắn nói thêm, nhất định ta sẽ sinh ra một thái tử.
Ta hiểu ẩn ý của hắn—dù là con gái, hắn cũng sẽ khiến đứa trẻ trở thành con trai.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể phò tá một vị hoàng đế bù nhìn, tiếp tục làm Cửu Thiên Tuế quyền khuynh triều chính.
Đứa bé ra đời vào một đêm mùa đông, khi tuyết phủ trắng trời, hoàng thành lặng ngắt không một tiếng động.
Trên giường sinh, ta đã kiệt sức, nhưng khi nghe tiếng khóc của đứa trẻ, ta như được tiếp thêm sức lực.
Là một bé trai. Cơ thể đỏ hồng, khỏe mạnh. Bà đỡ bế đứa bé đến bên ta:
“Nương nương, thái tử điện hạ khóc khỏe lắm.”
Nhưng khi ta chưa kịp nhìn kỹ mặt con, cửa bỗng mở tung.
Gió lạnh mang theo bông tuyết ùa vào, và Tạ Phong Lâu đứng đó.
Hắn nhìn bà đỡ và ra lệnh: “Đưa thái tử cho ta.”
Ta bật dậy: “Ai dám mang con ta đi!”
“Nương nương,” Tạ Phong Lâu bình tĩnh đáp, “Hoàng thượng muốn gặp thái tử.”
“Đây là con của ta…”
Nhưng hắn đã bế đứa trẻ đi, quay lưng rời khỏi phòng.
Ta cố sức lao xuống giường, nhưng đầu ngón tay chỉ kịp lướt qua vạt áo của hắn.
Cánh cửa khép lại trước mắt ta.
Ta không thể bật khóc, chỉ có thể cắn chặt răng đến nát cả miệng.
Đứa trẻ mà ta mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, ta chưa kịp nhìn con lấy một lần, đã bị cướp mất.
Tạ Phong Lâu đã sắp đặt mọi thứ như thế, còn ta hoàn toàn bất lực.
Những ngày tháng sau đó, ta sống trong mơ hồ.
Đến một ngày, cửa phòng mở ra, trên vai người vào có cánh hoa đào rơi xuống.
Lúc ấy, ta mới nhận ra, hóa ra đã sang xuân.
“Nương nương,” người đó cúi đầu cung kính, “Hoàng thượng băng hà, để lại di chiếu truyền ngôi cho thái tử.
Trước khi thái tử trưởng thành, nương nương sẽ tạm thời nhiếp chính.”
Ta không quan tâm đến những điều đó. Ta chỉ hỏi: “Tạ Phong Lâu đâu?”
Người bước vào không phải là Tạ Phong Lâu, mà là một thái giám từng theo hầu hắn.
Nghe ta hỏi, mắt hắn đỏ hoe, giọng nói khẽ khàng: “Tạ đại nhân… vì tội bán quan bán chức, tham ô hối lộ, đã bị hoàng thượng kết án lăng trì.”
Lăng trì?
Ta nhất thời không hiểu. Sau một lúc lâu, ta nhẹ nhàng nói: “Vậy thì ta sẽ đi tiễn hắn lần cuối.”
13
Việc đầu tiên ta làm khi trở thành Thái hậu chính là đích thân giám sát buổi hành hình lăng trì của Tạ Phong Lâu.
Dân chúng kinh thành vốn gan dạ, đổ xô đến xem Cửu Thiên Tuế chịu cực hình.
Ta ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn hắn quỳ trên nền đất.
Dù đã rơi xuống bùn lầy, khuôn mặt hắn vẫn sáng tựa trăng rằm.
Viên quan giám sát hành hình kính cẩn hỏi ta: “Thái hậu, đã đến giờ rồi…”
Ta gật đầu, ông ta nghiêm nghị ra lệnh: “Đến giờ, hành hình!”
Lăng trì là hình phạt khủng khiếp, từng nhát dao nhỏ sắc bén sẽ cắt từng miếng thịt ra khỏi thân thể.