Hiện tại trong Trường Ninh Điện chỉ còn ta và Triệu ma ma sống.
Giống như ngày xưa, sau mỗi buổi hạ triều, Lục Hi vẫn thích ghé qua điện ta.
Hôm nay nàng đến, ta đang ngồi dưới hiên nhà, dựa đầu vào gối, thiu thiu ngủ.
“Cô cô?”
Ta mở mắt, nàng ngồi xổm trước mặt ta:
“Người lại ngủ ở đây rồi, sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Nàng đã gỡ mũ miện xuống, ta theo thói quen xoa nhẹ lên tóc mai của nàng.
Nàng nghiêng đầu, cọ vào tay ta:
“Cô cô, con ở lại ăn tối với người nhé?”
Ta hỏi:
“Sách Siêu chẳng phải đã về kinh rồi sao? Hắn hiếm khi về, ngươi không ăn tối cùng hắn à?”
“Hắn về để báo cáo, bàn xong việc thì về ở với lão hầu gia. Người cũng biết, lão hầu gia bây giờ sức khỏe không tốt, hắn phải ở lại bầu bạn.”
Sách Siêu bây giờ đã kế tục tước vị, lại còn đảm nhiệm chức vụ Hộ quốc Đại tướng quân, thường xuyên trấn thủ biên cương, mấy năm liền chẳng mấy khi về kinh được.
Ta chưa từng hỏi Lục Hi rằng nàng có hối hận hay không, chỉ có vào dịp kỵ nhật của Lục Huy, ta và nàng đứng trên thành cao, nhìn về hướng hoàng lăng.
Nàng nói:
“Cô cô, mặc dù hoàng huynh chưa từng nói, nhưng ta biết, người cũng là cơn gió mà huynh ấy không thể nắm bắt.”
“Vậy nên, ta vẫn rất giống huynh ấy, có phải không?”
Nàng dang rộng hai tay, nhắm mắt lại, đứng giữa bức tường thành. Cơn gió từ xa thổi tới, ôm trọn lấy nàng.
36
Khi dùng bữa tối, ta có chút ngẩn ngơ, Lục Hi giơ tay phẩy trước mặt ta:
“Cô cô?”
Trong tai vang lên tiếng cảnh báo điện tử:
“Thời gian trì hoãn quay về của ký chủ đã gần đến giới hạn, để bảo đảm an toàn cho ký chủ, hệ thống sẽ mở cổng cưỡng chế. Đếm ngược ba phút…”
Ta đặt đũa xuống.
“A Hi.”
“Sao thế, cô cô?”
Ta mỉm cười với nàng:
“Ta nên nói lời tạm biệt với con rồi.”
Nàng sững sờ, không nói lời nào.
“Thời gian của ta không còn nhiều, nhưng ta muốn được tạm biệt con thật đàng hoàng.”
Nàng đặt đũa xuống, đến đỡ ta dậy:
“Vậy để con dìu người lên giường nghỉ ngơi nhé?”
“Được thôi, khi đi nhớ đóng giúp ta ô cửa nhỏ sau lưng.”
“Vâng.”
Nàng ngoan ngoãn đóng cửa sổ, rồi cẩn thận đắp kín chăn cho ta. Ngày xưa ta cũng thường chăm sóc nàng đi ngủ như vậy.
“A Hi.”
Ta nắm lấy tay nàng.
Nàng nắm lại tay ta:
“Sau khi về nhà, cô cô sẽ còn nhớ đến con chứ?”
“Nhớ chứ.”
Nàng cúi xuống bên tai ta, khẽ nói:
“Cảm ơn cô cô.”
Ta mỉm cười:
“Không có gì. Tạm biệt.”
End