Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TRỞ THÀNH MAMA QUẢN CHUYỆN HẬU CUNG Chương 8 TRỞ THÀNH MAMA QUẢN CHUYỆN HẬU CUNG

Chương 8 TRỞ THÀNH MAMA QUẢN CHUYỆN HẬU CUNG

7:12 sáng – 19/10/2024

32

Sau đó, ta thường xuyên đến thăm Lục Huy.

Chớp mắt, từ ngày ta đến thế giới này, đã mười mấy năm trôi qua.

Lục Huy lúc này đang nằm trên giường, vẫn cười như trước.

“Còn bao nhiêu?”

Câu hỏi không đầu không cuối, nhưng ta hiểu.

“95% rồi.”

Hắn nháy mắt với ta: 

“Trẫm có cách, có thể giúp ngươi nhanh chóng hoàn thành 5% còn lại.”

Ta lười biếng đáp: 

“Ừ, ngươi nói đi.”

Hắn mò mẫm một hồi, từ ngăn tủ bên giường lấy ra một cuộn tấu chương màu vàng sáng.

“Xem này.”

 Ta đem hai tay giấu sau lưng, nhất quyết không nhận lấy:

“Ngươi điên rồi sao? Còn chưa chết, lập di chiếu làm gì chứ?”

“Chẳng còn bao lâu nữa đâu.”

Lục Huy cười khẽ:

 “Những ngày gần đây ta cứ nghĩ mãi, hình như từ ban đầu, chúng ta đã hiểu sai nhiệm vụ của ngươi rồi.”

Ta hạ tay xuống, đăm đăm nhìn hắn.

Hắn nhìn ta với ánh mắt thật bình thản, rồi nhướng mày nói:

“Nên ngươi cũng đã nghĩ ra rồi đúng không? Vậy thì ngươi còn sợ gì nữa?”

Hắn vẫn là một bộ dáng vô tư:

“Từ lúc bắt đầu, hệ thống của ngươi giao cho nhiệm vụ gì, nào có phải là cần giúp ta đâu, mà là Lục Hi.”

Ta nghiến răng, không đáp lại hắn, chỉ quay đầu đi nơi khác.

“Ngươi nhìn đi, sau khi ta đăng cơ, tiến độ nhiệm vụ của ngươi tăng rất chậm. Nhưng kể từ khi A Hi trưởng thành, nó mới bắt đầu tiến nhanh hơn.”

Hắn cứ khăng khăng nhét thánh chỉ vào tay ta:

 “A Uyên, ta chỉ là một mắt xích trong đó, người mà ngươi thật sự phải ở lại bên cạnh chính là A Hi.”

“Ngươi cứ an tâm, nàng đã giám quốc bấy lâu nay, công lao trước triều đã rõ như ban ngày. Còn về phía tướng lĩnh, ta cũng đã truyền tin cho nhà họ Sách, cha con họ sẽ hết lòng ủng hộ nàng. Ngoài nàng ra, không có ai xứng đáng hơn để ngồi lên vị trí đó.”

Khóe mắt ta bắt đầu ươn ướt, giọng khẽ nghẹn ngào:

“Ngươi đang nói những điều ngớ ngẩn gì thế?”

“Đây là thiên ý.”

Hắn thở dài một hơi:

 “Từ trước đến giờ ta luôn nghĩ, rồi sẽ có một ngày ngươi rời đi, sau khi ngươi đi, ta mới bắt đầu sống một cuộc sống thực sự.”

“Vì thế mà bao năm nay, ta chưa bao giờ vội vã có con cháu. Nhưng nào ngờ, đến cuối cùng lại ra nông nỗi này, ngươi nói xem, đây không phải thiên ý thì là gì?”

Hắn nắm chặt tay ta, cố giữ thật chặt lấy chiếu chỉ.

“A Uyên, ta biết ngươi nóng lòng về nhà. Nhưng ngươi có thể hứa với ta được không, dù cho tiến độ đã đầy, ngươi cũng ở bên A Hi thêm một chút nữa? Sẽ không lâu đâu, chúng ta đều biết rõ, nàng mềm lòng, không nỡ để ngươi rời đi.”

Lúc ta gặp Lục Huy, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi.

Năm đó, ta tỉnh dậy trong cung của tiên hoàng hậu, thấy hắn vừa học binh pháp vừa chơi ném mũi tên nhỏ. Một tay cầm tên ném về phía sau một cách hời hợt, cán tên buộc dải lụa đỏ giống như có mắt, đi thẳng vào trong bình.

Thế là ta tiến lại gần, nói với hắn câu đầu tiên.

“Điện hạ, chúng ta hợp tác đi.”

33

Năm thứ mười tám ta ở lại thế giới này, Lục Huy qua đời.

Di chiếu đã viết rõ ràng, truyền ngôi cho người muội muội ruột duy nhất, Lục Hi.

Không phải là không có kẻ phản đối.

Ta cùng nàng đứng trên triều đình, nhìn nàng với vẻ uy nghiêm trong bộ cung trang, đầu đội miện Cửu Đỉnh, hỏi các đại thần ngồi dưới:

“Các ngươi dạy trẫm luân lý cương thường sao? Được thôi, giáo huấn nói rằng huynh mất thì đệ kế, ngoài trẫm ra, các ái khanh còn có ai thân thích với hoàng huynh hơn trẫm không?”

“Chẳng qua các ngươi thấy trẫm là nữ nhi, không thể chấp nhận được mà thôi!”

“Trẫm từ bé đã được hoàng huynh và Hoa Uyên nữ quan dạy dỗ, binh pháp mưu lược, chính sách quốc gia và quân đội, thứ nam nhân biết, trẫm cũng đều biết.”

“Ngai vàng này trẫm nhất định phải ngồi, ai không phục thì giữ trong lòng cho trẫm!”

Cùng lúc đó, cha con họ Sách khải hoàn hồi triều, mang theo mật chỉ mà Lục Huy đã truyền từ trước.

Sau một trận tranh luận trước triều, trong tay vẫn còn nắm giữ quyền lực quân sự, Lục Hi trở thành thiên tử chân chính.

Ngày đăng cơ, ta đứng dưới bậc thang dài, nhìn nàng từng bước tiến lên vị trí tối cao.

Thoáng qua một khoảnh khắc, nàng giống như vẫn là đứa trẻ năm tuổi năm nào, nắm tay ta hái hạt sen dưới ao.

Hoa sen lớn nhất mà nàng hái ngày ấy, giờ lại trở thành một phần của vành miện hôm nay.

34

Giữa tiếng tung hô như biển chảy bên tai, ta rời khỏi đám quần thần, dự định quay về Trường Ninh Điện.

Quay người lại, ta bắt gặp Sách Siêu cũng đang rời xa trung tâm của bậc thang dài.

Rõ ràng ngày hôm trước, khi Sách Siêu trở về kinh, hắn là người cưỡi ngựa dẫn đầu phi thẳng vào cổng cung, mang theo mật chỉ của Lục Huy, giúp Lục Hi ổn định cục thế.

Nhưng lúc nàng đăng cơ, hắn lại đứng ở phía cuối, lặng lẽ nhìn theo nàng.

Ta bước đến bên hắn:

“Nếu để người khác biết ngươi không đến chầu tân quân thì ngôn quan sẽ dìm chết ngươi bằng nước bọt đấy.”

Mấy năm không gặp, thiếu niên năm nào đã thành thanh niên trầm tĩnh, vững vàng. Trải qua sinh tử trên sa trường, người mang khí chất của một tướng quân sắt đá. Nhưng vẫn như ngày xưa, hắn lễ độ cúi mình chào ta:

 “Cô cô, đã lâu không gặp.”

Ta hỏi hắn:

 “Không định đi gặp nàng sao?”

Hắn lắc đầu, chỉ về phía chân trời đã gần hoàng hôn:

 “Đại quân phải tập hợp ngoài thành khi mặt trời lặn, phụ thân ta ở lại giữ kinh thành, còn ta sẽ dẫn quân trở về trấn thủ biên cương.”

Ta nhìn hắn:

 “Ngươi và A Hi, rất giống nhau.”

Hắn cười:

“Đúng vậy.”

Ta quay đầu nhìn về cung điện uy nghi:

“Ngươi không hối hận chứ?”

“Hồi nàng vừa tròn tuổi cập kê, ta từng viết trong thư rằng nếu nàng nguyện ý, ta sẽ bẩm báo với phụ thân, trở về kinh xin hoàng thượng ban hôn.”

“Nhưng lần đó, nàng chỉ trả lời ta hai chữ: ‘Không gả’.”

“Sau đó, nàng dẫn đội quân y đến quân doanh, ta lại hỏi trực tiếp, nàng cuối cùng cũng nói: đợi xử lý xong mọi việc sẽ trở về kinh, rồi sẽ xin hoàng huynh, từ bỏ thân phận công chúa để gả cho ta.”

“Lẽ ra ta phải vui mừng đến phát điên, nhưng khi nghe nàng nói như vậy, ta lại không hiểu vì sao không thể vui lên nổi.”

“Ta biết tại sao nàng từng nói không gả, và cũng hiểu vì sao lần này nàng lại nguyện ý.”

Hắn quay đầu nhìn ta:

“Cô cô, người cũng biết đúng không?”

Ta đáp:

“Nàng làm vậy là vì ngươi.”

Hắn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại đầy nỗi buồn lặng lẽ:

 “Nàng không muốn ta vì nàng mà từ bỏ cả đời hoài bão, ta sao có thể nhẫn tâm để nàng vì ta mà hy sinh như vậy?”

Hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía hoàng cung, tựa như xuyên qua đám đông và cung điện hùng vĩ kia, có thể thấy nữ quân đội mũ cao bào rộng đang ngự trị bên trong.

Cuối cùng, hắn chỉ nói:

“Như vậy là tốt rồi.”

35

Gần đây ta càng ngày càng dễ ngủ.

Ngày thứ hai sau khi Lục Hi đăng cơ, âm thanh của hệ thống vang lên đúng lúc:

“Chúc mừng ký chủ, tiến độ nhiệm vụ đã đạt 100%, nhiệm vụ hoàn thành, ngay lập tức sẽ mở cổng trở về cho ký chủ.”

Ta vội la lên:

“Khoan đã!”

Cố gắng kéo dài thời gian, ta tạm thời đóng cổng lại. Nhưng hệ thống nói rằng, càng trì hoãn việc trở về, năng lượng của cơ thể này sẽ càng cạn kiệt, và cuối cùng ta sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn. Nếu ta không kịp quay về trước lúc đó, linh hồn ta sẽ bị mắc kẹt mãi mãi trong cơ thể này, không bao giờ được giải thoát.

Thế nhưng ta vẫn cứ nghĩ, thêm một ngày nữa, rồi lại thêm một ngày nữa.