Ta nhặt được một thư sinh mất trí làm tướng công. Diện mạo của chàng rất tuấn tú, chỉ là hơi điệu đà chút thôi.
Món sườn xào chua ngọt có lỡ cho nhiều giấm.
“Chỉ chừng ấy thời gian thôi mà nàng đã chẳng còn để tâm rồi. Quả là miệng lưỡi đàn bà đều lừa người.”
Ho khan mà chẳng ai đưa nước kịp thời.
“Phu thê vốn là đôi chim cùng tổ, hoạn nạn đến thì mỗi người bay đi một hướng. Nay ta đau ốm trên giường bệnh, xem ra lại liên lụy đến nàng phải tốn công kiếm tìm mùa xuân thứ hai rồi.”
Ta chống tay lên trán, bất lực!
Đại ca, chàng chỉ là bị cảm phong hàn chút thôi mà…
Sau khi chàng hồi phục trí nhớ.
Ta biết được chàng là Thượng thư bộ Hình trẻ tuổi nhất hiện nay thì vội vàng thu dọn hành lý chạy trốn trong đêm thì lại bị chàng chặn ở đầu giường, nghiến răng nói:
“Nàng biết bộ Hình có bao nhiêu dụng cụ tra khảo phạm nhân không?”
“Nếu nàng dám bỏ chạy, ta không ngại đưa nàng đi xem thử một lần.”
Chưa đợi ta trả lời, vị Thượng thư bộ Hình thanh nhã lạnh lùng ấy đã đỏ hoe đôi mắt:
“Nàng đừng bỏ ta lại mà.”