“Ta có thể từ bỏ đứa con này, dù sao sự tồn tại của nó vốn đã là sai lầm.”
Nghe ta nói xong, Nhị Ngưu nhíu mày sâu, sắc mặt rất khó coi, giữ chặt tay ta, trầm giọng dỗ dành:
“Giận ta thì được, nhưng đừng trút giận lên đứa trẻ.”
“Ta chưa chắc đã là người họ đang tìm, mà cho dù là, thì đã sao!”
“Cưới ai làm thê tử, là do ta quyết định.”
15
Hắn kéo ta đến ngồi cùng bàn với cô gái áo trắng.
“Không lâu trước ta bị ngã khỏi xe ngựa, bị thương nên không nhớ được chuyện trước kia, nàng làm sao chứng minh ta là người nàng đang tìm?”
Hắn vào thẳng vấn đề.
“Chàng mất trí nhớ!”
Cô gái kinh ngạc thốt lên.
Nhị Ngưu gật đầu.
“Chàng tên là Đỗ Nhược Khanh, tự Cẩn Tuyên, là người nhà họ Đỗ ở kinh thành, hiện giữ chức Thượng thư bộ Hình. Năm ngoái, gần đến tháng Chạp, chàng ra ngoài phá án, từ đó không còn tin tức gì. Thiếp vẫn chờ chàng về nhà ăn Tết.”
“Thiếp tên là Lâm Tịch Nhi, là con gái của Thượng thư bộ Lễ ở kinh thành. Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, hai nhà đã định hôn ước từ khi chúng ta còn bé. Nếu chàng không mất tích, chúng ta đã thành thân rồi.”
“Dù ta có nhận nhầm người, cũng tuyệt đối không thể nhìn sai nửa miếng ngọc bội nơi thắt lưng của chàng. Đó là tín vật định tình của chúng ta.”
Nàng nói, rồi kéo ra nửa miếng ngọc bội có hoa văn hình hoa sen từ trên cổ:
“Ban đầu đây vốn là một miếng ngọc hoàn chỉnh, chính chàng đã chia nó làm hai.”
“Chàng từng nói dù có đi đến chân trời góc bể, nhìn thấy nó cũng sẽ nhớ đến thiếp.”
Ta nhớ rất rõ, khi nhặt được Nhị Ngưu, nơi thắt lưng của chàng đã treo nửa miếng ngọc bội ấy, khắc hình một con cá chép. Hai miếng ngọc ghép lại với nhau hoàn chỉnh, là hình cá chép vờn hoa sen.
Nhị Ngưu thu lại miếng ngọc, không treo lại bên thắt lưng, mà ngược lại nắm lấy tay ta:
“Xin lỗi, ta đã có thê tử rồi, nàng ấy đối xử với ta rất tốt, ta không có ý định thay đổi.”
Lâm Tịch nhi thấy vậy, nhìn hắn bằng ánh mắt oán trách, ngực phập phồng dữ dội:
“Đỗ Nhược Khanh, dù chàng mất trí nhớ, làm sao có thể phụ bạc thiếp như vậy, thiếp đã đợi chàng mười mấy năm.”
Nàng liền quay sang trừng mắt nhìn ta đầy giận dữ:
“Ngươi chỉ là một thôn phụ quê mùa, làm sao xứng với một người như chàng. Chỉ có ta, đích nữ của phủ Lâm gia mới xứng đáng với chàng.”
Thấy nàng quá kích động, bà lão bên cạnh nhanh tay đỡ lấy, vỗ về an ủi:
“Tiểu thư, bình tĩnh.”
“Đỗ Công tử đây chẳng qua là bị con hồ ly tinh bên ngoài mê hoặc, về kinh thành rồi, chúng ta có thể nhờ Đỗ lão gia và Đỗ phu nhân làm chỗ dựa.”
“Huống chi tiểu thư là đích nữ duy nhất của pphủ nhà họ Lâm chúng ta, loại thôn nữ này thì làm sao sánh nổi, sao lọt được vào mắt của Đỗ lão gia và Đỗ phu nhân được.”
“Nếu Đỗ công tử vẫn mê muội không tỉnh, đến lúc đó cứ trực tiếp đánh chết con hồ ly tinh này là xong, dù sao ngài ấy không thể nào không cưới tiểu thư được.”
Những lời này rõ ràng là nói cho ta nghe, cũng là nói cho Nhị Ngưu nghe.
Sắc mặt Nhị Ngưu có chút âm u, đôi mắt hờ hững đến cực điểm, không có chút tình cảm nào:
“Các ngươi nói ta là Thượng thư bộ Hình, vậy hẳn cũng biết động vào người không nên động thì sẽ có kết cục ra sao.”
“Đi, lên lầu.”
Nhị Ngưu không nói thêm lời nào, bế ta lên ngang lưng.
“Trời đã khuya, sáng sớm mai chúng ta sẽ khởi hành về trấn Tích Phúc.”
“Đừng bận tâm đến đám người điên này.”
16
“Ngoan, uống thuốc khi còn nóng nào.”
Ta ngồi trên giường, nhăn mặt nhìn chén thuốc đen trong tay.
“Theo kịch bản trong tiểu thuyết, bây giờ trong chén hẳn là thuốc phá thai.”
Ta đùa cợt.
Nhị Ngưu đặt tay lên bụng ta, cười nhìn ta, vô tội nói:
“Ta nào nỡ chứ! Trong này là bảo bối của ta mà.”
“Nói thật, ngươi thật sự không muốn quay về sao?”
“Thượng thư bộ Hình, quan lớn như thế, phú quý phồn hoa vô biên; lại còn vị hôn thê xinh đẹp.”
Hắn siết tay quanh eo ta, cúi đầu dụi vào hõm cổ, nhẹ giọng nói:
“Không muốn.”
“Ta không tin, khi mới thành thân, ngày nào ngươi cũng nghĩ cách chạy trốn, đến bây giờ trong tủ vẫn còn hành lý đã gói ghém sẵn.”
“Lúc ấy và bây giờ khác nhau, vả lại, trong tủ không phải hành lý đâu, sau này nàng sẽ biết.”
Ta vỗ vào mu bàn tay hắn:
“Đừng sờ nữa, bây giờ mới chỉ bằng hạt đậu, có sờ cũng chẳng ra trò gì.”
Ta nói tiếp:
“Bây giờ ngươi nói thế, nhưng đến khi khôi phục ký ức, thương tiếc vị hôn thê mỏng manh của mình, có khi còn muốn giết ta cho hả giận.”
Hắn rút tay lại, nét mặt bình tĩnh:
“Tuyệt đối không. Nếu có ngày đó, ta sẽ giết mình trước, coi như đi trước để thăm dò đường cho nàng.”
Toàn thân ta cứng lại, cổ họng nghẹn ngào, giả vờ đùa cợt:
“Nam nhân mà đáng tin thì lợn mẹ cũng biết leo cây.”
17
Đêm đó, ta cuộn mình trong vòng tay Nhị Ngưu, ngủ đến nửa đêm thì bị ngọn lửa cháy bừng soi sáng nửa bầu trời, mùi khói đen nồng nặc xộc vào mũi.
Nhị Ngưu gọi ta dậy, đưa cho ta chiếc khăn đã thấm ướt để che mũi miệng rồi dìu ta ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng, dãy hành lang khách điếm đã tràn ngập những bóng người mặc đồ đen, cầm dao, tiến về phía chúng ta.
Nhị Ngưu vừa che chở cho ta vừa quần thảo với đám người áo đen kia, ta chưa từng biết hắn có võ công giỏi đến vậy.
Lửa cháy kêu lách tách, lửa mỗi lúc một to, khói càng lúc càng dày đặc.
Một tên áo đen xông vào, ánh mắt hung dữ nhằm thẳng vào ta.
Ta cắn răng, nhặt lấy con dao rơi từ tên áo đen dưới đất lên, động tác trong tay như mổ lợn mà nhanh gọn kết liễu hắn!
Đám người áo đen này rõ ràng là nhắm vào ta.
Mẹ nó, nghĩ cũng không cần nghĩ, chắc chắn là do tiểu bạch liên ban ngày xúi giục.
Nhị Ngưu nhận ra bọn áo đen có vẻ không dám làm thương tổn hắn, bèn buông ta ra, xông vào bọn chúng.
Chẳng mấy chốc, tất cả bọn áo đen đều ngã xuống.
Áo hắn nhuốm máu tươi, mặt lấm lem máu văng ra từ đám người áo đen kia. Tay hắn cầm dao, đôi mắt đỏ rực nhưng lại nhìn ta mỉm cười.
Cười cái gì mà cười! Lúc nào rồi còn cười! Cười kinh dị như vậy, lỡ dọa con của ngươi thì sao!
Ta chửi thề một tiếng, dùng dao chặt gọn mảnh gỗ cháy dưới đất, bước đến bên cạnh hắn.
Hắn nhắm mắt lại, toàn thân rã rời, ngã vào lòng ta.
Ta ôm hắn vào lòng, cảm nhận được hơi ấm cùng dòng máu nóng hổi dính dấp chảy lên tay ta.
Hắn bị một nhát trên lưng nên đau đến ngất lịm đi, thái dương giật liên hồi.
Ta cố hết sức kéo hắn đi, từng bước một dìu hắn xuống tầng một.
Ngọn lửa cháy quá lớn, những xà nhà đang bốc cháy đổ sụp xuống. Nhân lúc đó, ta đẩy Nhị Ngưu ra khỏi cửa khách điếm, rồi ngồi bệt xuống đất, khói đặc làm miệng mũi ta đau rát như bị lửa đốt.
Qua ngọn lửa hừng hực, ta nhìn hắn với ánh mắt luyến tiếc, miệng thầm thì:
“Ngươi là con diệc trắng tung cánh trên chín tầng trời, một người tốt đẹp như ngươi sao có thể giam mình ở đây. Nơi ngươi thuộc về là nơi thi hành công lý, lập công danh.”
“Cuộc gặp gỡ của chúng ta vốn chỉ là một sự tình cờ. Hãy đi tìm người ngươi yêu đi!”
18
Lâm Tịch nhi vội vã chạy đến, xem xét Đỗ Nhược Khanh đang nằm dưới đất, thấy hắn còn thở liền gọi người nâng hắn dậy.
Nàng đứng dậy, cười khinh thường nhìn ta, chế nhạo sự không tự lượng sức của ta.
Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, mỉm cười, ung dung và thoải mái.
Ta đã sớm đoán được nàng sẽ dẫn người canh giữ bên ngoài khách điếm, hôm nay nếu lửa không thiêu chết ta, thì ra ngoài cũng sẽ bị nàng giết.
Ta tháo cây trâm bạc trên tóc, ném xuống đất.
Dù gì đó cũng là món quà đầu tiên hắn tặng ta, vẫn còn chút không nỡ.
Ta xoay người, đi vào ngọn lửa trước ánh mắt kinh ngạc của Lâm Tịch nhi.
Nàng nghĩ ta sẽ cầu xin nàng cứu giúp, quỳ xuống xin tha mạng, nhưng Mạnh Kiều Kiều ta dù chết cũng giữ lưng thẳng.
19
Huống hồ ta vốn dĩ sẽ không chết.
Nhờ vào mười mấy năm sống phóng túng trước đây, mỗi lần đến Tần Tuyên Các chơi, ta luôn trọ ở khách điếm này. Ở lâu, ta và chủ quán kết nghĩa huynh đệ, đương nhiên biết được lối mật đạo mà người ngoài không biết.
Khi tỉnh dậy thấy lửa cháy, ta đã đoán ra mục đích của Lâm Tịch nhi.
Nếu Đỗ Nhược Khanh tỉnh lại, hắn chắc chắn sẽ quay lại tìm ta. Ta để lại cây trâm bạc ở khách điếm, đợi hắn phát hiện, sẽ tự nhiên hiểu lầm rằng ta đã chết trong đám cháy.
Nếu Đỗ Nhược Khanh mãi mãi không hồi phục trí nhớ, thì Lâm Tịch nhi và hắn sẽ chẳng bao giờ có cơ hội; nếu hắn hồi phục trí nhớ, giữa họ cũng sẽ luôn tồn tại một rào cản, vì chính sự tàn nhẫn của Lâm Tịch nhi đã khiến hắn mất đi đứa con đầu tiên.
Ta chưa bao giờ là người tốt.
Lâm Tịch nhi, nàng ta đã chiếm đoạt thân phận của ta còn xuống tay ác độc thì đừng trách ta không khách khí.
20
Đêm khuya, đường phố vắng tanh, giờ này chợ đã đóng cửa, chẳng thấy bóng ma nào.
Lần mò trong bóng tối, ta khó khăn lắm mới tìm được thư viện Thượng Hương, gõ cửa mãi mới có người đáp:
“Chờ chút, nửa đêm canh ba, ai đó?”
Cửa mở ra, Lâm Thanh Mộc nhìn thấy ta đầu tóc bù xù, mặt mũi lấm lem thì giật mình:
“Ngươi thế này là sao?”
“Chuyện dài lắm.”
Hắn vội kéo ta vào, đóng chặt cửa lại, ánh mắt nghi hoặc đảo qua đảo lại trên người ta: