“Không phải là ngươi đến Tần Tuyên Các mà thiếu tiền, bị người ta đuổi ra đấy chứ?”
Ta cũng biết bộ dạng mình hiện tại trông thật đáng ngờ, bèn cười cười:
“Đại Mộc đầu, ta đói quá, có gì ăn không?”
“Nhà chỉ còn ít bánh thôi, ngươi ăn tạm đi, mai ta ra ngoài mua cho ngươi đồ khác.”
Ta nhai miếng bánh khô cứng, ho hai tiếng:
“Xui xẻo thật, túi tiền của ta bị kẻ trộm lấy mất, mới thành ra thế này.”
Thấy ta tỏ ra bình thản, không hề chột dạ, hắn thở dài:
“Ngươi ấy! Nếu không phải đến Tần Tuyên Các tìm đào kép thì có bị trộm túi tiền không chứ!”
“Chữ sắc trên đầu có một lưỡi đao, ngươi sớm muộn gì cũng chịu thiệt vì chuyện này rồi mới thôi.”
“Đêm nay cứ ở lại chỗ ta, ta đi chuẩn bị phòng cho ngươi.”
Ta gật đầu.
Lâm Thanh Mộc với ta xem như là thanh mai trúc mã, khi ta lên bốn, cha ta mới dọn về trấn Tích Phúc, mua phần tiền viện của nhà hắn, chính là căn nhà ta đang ở hiện tại.
Hắn thường dắt ta trèo cây bắt chim, lặn sông mò cá. Có thể nói việc ta thành ra như bây giờ, hắn có công không nhỏ.
Nhà hắn chỉ có người mẹ góa nuôi hắn ăn học, cha ta thấy tội nghiệp nên thỉnh thoảng cũng giúp đỡ.
Đương nhiên, cha ta chẳng bao giờ bỏ qua cây cỏ gần nhà này. Tính ra, hắn chính là người đầu tiên cha ta đầu tư.
Chỉ là ba năm trước mẹ hắn qua đời, Lâm Thanh Mộc đến thành Tuyên làm thầy dạy học, vừa giảng dạy vừa chuẩn bị thi cử.
21
Đêm đó ta ngủ không ngon, mộng mị chập chờn, bên tai dường như luôn có âm thanh nào đó, sáng hôm sau, mắt nặng trĩu, cả người chẳng còn sức sống.
“Bánh bao nhân rau tề ngươi thích ăn đây, vừa mới ra lò.”
“Ngươi biết ta nghe thấy gì khi mua bánh bao không? Thành Tuyên vừa có một vị quan lớn đến, hình như họ Đỗ, là quan chức bộ Hình.”
“Phụt!”
Ta suýt bị cháo làm sặc chết.
Lâm Thanh Mộc nhìn ta với vẻ chán ghét:
“Ngươi ăn chậm thôi, lại không có ai giành của ngươi đâu.”
Sau đó hắn lại tự nói tiếp:
“Nghe nói vị quan này tính tình u ám, thủ đoạn tàn nhẫn, quản lý ngục chiếu lệnh ở kinh thành, có đủ trăm loại hình phạt, phạm nhân dưới tay hắn không ai dám không nói thật.”
“Nhưng hình như gần đây hắn đang tìm ai đó, kẻ bị hắn nhắm trúng chắc chẳng biết mình chết thế nào.”
Họng ta như muốn nhảy ra ngoài, sống lưng lạnh toát, trong lòng run sợ, chẳng lẽ hắn phát hiện ra rồi sao?
Ăn xong bữa sáng, ta lập tức quyết định, mượn Lâm Thanh Mộc vài lạng bạc, chuẩn bị rời khỏi chốn thị phi này.
Thay quần áo của Lâm Thanh Mộc, bôi thêm tro để mình trông đen hơn mấy phần, ta bước nhanh về phía cổng thành.
Dù trong thành có thêm lính tuần tra, nhưng kiểm tra ở cổng thành có vẻ vẫn lỏng lẻo như ngày thường.
Ta trình giấy thông hành, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của lính canh thì nhận được sự cho phép của bọn họ:
“Đi đi!”
Ta mừng rỡ nhanh chóng lấy lại giấy tờ, chân như gió mà định vượt qua cửa thì bỗng nhiên một tiếng hô lớn vang lên từ phía trước:
“Đóng cổng thành lại, hôm nay không cho bất kỳ ai ra vào.”
22
Một làn gió mạnh thổi qua, trước mắt ta lóe lên bóng dáng nhanh như chớp. Một nam nhân mặc áo trắng, đội ngọc quan, tóc buộc cao, khuôn mặt tinh tế lạnh lùng, cao quý mà băng giá.
Gần như ngay khi nhìn thấy gương mặt của Đỗ Nhược Khanh, ta lập tức cúi đầu, né tránh ánh mắt, trong lòng thầm cầu nguyện:
“Đừng nhìn thấy ta, đừng nhìn thấy ta.”
Sao hôm nay hắn trông lạ lùng thế này, cảm giác hoàn toàn khác trước đây.
Và làm sao hắn biết ta chưa chết?
Con ngựa dừng lại trước mặt ta, Đỗ Nhược Khanh cao ngạo ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt nóng rực, khí thế bức người:
“Ngẩng đầu lên.”
“Chào! Lâu ngày không gặp.”
Ta hơi ngẩng mặt, giọng nói có chút ỉu xìu.
Đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn ta chằm chằm, từng từ nhấn mạnh:
“Lâu, ngày, không, gặp, Kiều, Kiều.”
Ta bị kéo mạnh lên ngựa, cổ tay đau như bị gọng kìm siết chặt.
Ngựa phi như bay, chỉ trong chốc lát đã đến một phủ đệ lạ lẫm.
Đỗ Nhược Khanh vừa kéo vừa lôi ta vào phòng, không chút thương tiếc ném ta lên giường.
Ánh mắt hắn như mũi tên hướng về phía ta, nghiêm khắc và mãnh liệt.
Ta chột dạ đến mức không dám nhìn thẳng mặt hắn.
“Cây trâm bạc, mật đạo, Thượng Hương thư viện, Kiều Kiều quả là thông minh!”
Hắn cười lạnh, giọng khàn khàn:
“Không chỉ tính cả Lâm Tịch Nhi vào, mà còn cả ta nữa.”
Ta co lại vào góc giường, lắp bắp:
“Ngươi ngươi ngươi… đừng như vậy, ta sợ.”
“Nàng cũng biết sợ sao?”
Hắn đè ta xuống chiếc giường mềm mại, từ từ áp sát bên tai, hơi thở nóng bỏng khiến ta như sắp bốc cháy.
“Ánh mắt ngươi như vậy, ai nhìn mà chẳng sợ!”
Ta ngước mắt ướt át nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn.
Nghĩ ngợi một chút, ta dò hỏi:
“Ngươi… có phải đã nhớ lại mọi chuyện rồi không?”
“Vậy nàng muốn ta nhớ lại hay không muốn ta nhớ lại?”
Ta vừa gật đầu vừa lắc đầu, dù sao kết quả nào cũng không mấy dễ chịu cho ta.
Ta vươn tay ôm lấy cổ hắn, giọng mềm mại dỗ dành:
“Đừng giận nữa, được không?”
“Đêm qua sau khi đưa ngươi ra ngoài, lửa đã thiêu sập xà nhà, ta căn bản không có cách nào thoát ra. Vả lại, dù có thoát ra thì người của Lâm Tịch Nhi cũng không tha cho ta.”
“Huống chi ngươi và nàng ta có tình cảm mười mấy năm, đợi đến khi ngươi khôi phục ký ức, nhất định sẽ chán ghét ta, chi bằng để nàng ta được như ý, để ta đi luôn từ bây giờ.”
Cơn giận dữ của Đỗ Nhược Khanh dịu đi, hắn chôn mặt vào hõm cổ ta, hít thở thật sâu.
Sau một lúc lâu, cơ thể căng cứng của hắn mới dần dần thả lỏng:
“Ai nói sẽ chán ghét nàng, chẳng phải ta vẫn ở đây sao!”
“Ngươi thật sự đã nhớ lại rồi.”
Ta ngạc nhiên, sao chuyện này không giống với dự đoán của ta nhỉ?
Hắn dịu dàng xoa nhẹ bụng ta:
“Nó có làm khổ nàng không?”
“Chẳng cảm thấy gì cả.” Ta thành thật đáp.
22
“Đại nhân, thứ ngài cần đã được mang đến.”
Một thị vệ cung kính nói ngoài cửa.
“Mang vào.”
Ta tò mò nhìn, một món là cái bọc đồ hắn luôn giấu trong tủ kia, món kia là một cái rương lớn.
Hắn mở bọc đồ ra, bên trong là một chồng thư từ.
Hắn nhìn ta với ánh mắt khó đoán:
“Hóa ra mười mấy năm qua, Kiều Kiều bận rộn thế này!”
Trong đống thư ấy, một phần là hợp đồng mà cha ta đã đầu tư cho các chàng rể tiềm năng, phần còn lại là thư tình của các đào kép ở Tần Tuyên Các gửi cho ta.
Ta nuốt nước bọt, ngượng ngùng nói:
“Lúc trẻ ngông cuồng, gặp ngươi rồi ta chẳng phải đã thay đổi rồi sao?”
“Hơn nữa, ngươi cũng vậy, chỉ cho quan đốt đuốc, không cho dân thắp đèn à.”
“Nàng còn có lý nữa nhỉ?”
Hắn khẽ cười, đôi mắt đào hoa cong thành hình lưỡi liềm:
“Ta vốn chưa từng gặp Lâm Tịch Nhi được mấy lần, miếng ngọc bội ấy là của mẫu thân ta để lại, ta luôn tưởng nó chỉ có một nửa.”
“Về phần hôn ước ấy, chắc cũng chỉ là lời miệng của phụ thân ta, không quan trọng.”
Nói xong, hắn đi đến bên chiếc rương lớn, mở ra, bên trong đầy những dụng cụ tra tấn bằng sắt.
Ta nổi da gà, nhìn hắn mà yếu ớt hỏi:
“Có ý gì đây?”
“Không có gì, chỉ là muốn chia sẻ với Kiều Kiều vài món ta thấy thú vị thôi.”
Hắn cười lên trông như một công tử nho nhã hiền lành.
Quá biến thái! Còn lấy dụng cụ tra tấn ra làm đồ chơi.
“Đây chỉ là phần nổi của các hình cụ trong ngục thôi, đợi khi nào có cơ hội sẽ đưa nàng đến đó xem thử.”
Ta lắc đầu như trống bỏi.
“Đừng lo, nếu Kiều Kiều không bỏ trốn nữa, tự nhiên sẽ không cần dùng đến chúng.”
Hắn xoa đầu ta trấn an, vòng tay ôm chặt ta vào lòng.
Trong lòng ta nước mắt rơi như mưa, nếu được làm lại, nhất định ta sẽ không nhặt hắn, để mặc hắn chết cóng trong tuyết là xong.
Quả thật ứng với câu: Nam nhân nhặt dọc đường thì không nên dễ dàng mang về.
23
Sau đó, ta nhờ Đỗ Nhược Khanh cùng ta đến gặp vú nuôi của Lâm Tịch Nhi.
“Ngươi thật sự không nhận ra ta sao?”
Bà ta nhổ một bãi nước bọt:
“Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ.”
Ta bật cười:
“Nếu ta là hồ ly tinh, thì Lâm Tịch Nhi là thứ gì? Chẳng qua chỉ là một con mèo hoang giả danh.”
“Ngươi quên rồi sao? Ta chính là đứa trẻ năm xưa bị ngươi bỏ lại trong tuyết.”
“Ngươi nói nhăng cuội! Tịch Nhi mới là tiểu thư đích xuất của phủ họ Lâm.”
Ánh mắt bà ta thoáng vẻ kinh ngạc. Chuyện năm đó bà ta làm rất kín kẽ, làm sao có ai biết được!
Đỗ Nhược Khanh ôm lấy ta đầy thương xót, trong lòng sợ hãi, nếu không có cha ta nhặt được ta, có lẽ chúng ta đã chẳng thể gặp nhau.
Việc chứng minh Lâm Tịch Nhi không phải là đích nữ của phủ Lâm đối với ta khó như lên trời, nhưng với hắn thì chỉ cần nhấc tay là xong, không chút nương tay.
Ta đùa, bảo hắn chẳng có chút tình nghĩa nào.
Kết quả là ta bị hắn đè xuống giường mà trêu đùa một trận ra trò.
Tên này trước khi khôi phục ký ức thì che giấu mùi trăng hoa, giờ thì lộ ra trắng trợn.
Về sau, ta không nhận lại thân phận vì phủ Lâm gia tuy muốn con gái ruột nhưng cũng không nỡ từ bỏ Lâm Tịch Nhi đã nuôi dưỡng hơn mười năm.
Chỉ có điều, dưới sự “giới thiệu” của Thượng thư bộ Hình, danh tiếng của Lâm Tịch Nhi cũng xem như tàn tạ gần hết.
24
Nửa năm sau khi thành thân, ta sinh non một bé trai.
Ngày sinh, việc khó sinh khiến Thượng thư bộ Hình toát mồ hôi đầy trán, miệng cứ lẩm bẩm:
“Không sinh nữa, lần sau tuyệt đối không sinh nữa.”
Ta bất lực cười nói:
“Ngươi nhịn được sao?”
25
Phiên ngoại của Lâm Nhược Khanh
Ta bị mất trí nhớ, một nữ tử tên Mạnh Kiều Kiều nói rằng ta tên là Lương Nhị Ngưu.
Tên này thật quê mùa.
Nàng nói rằng nàng là thê tử chưa qua cửa của ta.
Nhìn dung nhan xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, ta không khỏi thầm khen mắt nhìn của mình thật tốt!
Dường như sợ ta không tin, nàng còn sai người đi lấy hôn ước của hai chúng ta.
Rõ ràng nói đã là hôn ước hơn mười năm nhưng giấy vẫn mới tinh, con dấu quan phủ cũng còn tươi rói.
Ban đầu ta còn tin, giờ thì hoàn toàn không.
Chắc chắn có âm mưu!
Sợ đả thảo kinh xà, ta giả vờ ngoan ngoãn thuận theo lờ nàng.
Nàng thật là mặt dày, không biết ngượng, lúc nào cũng thích trêu đùa ta, nhưng cũng đối xử với ta rất tốt.
Quả thật nhìn không thấu nàng.
Ta vốn định không truy cứu, đến đêm thành thân sẽ bỏ đi.
Kết quả là không ngờ bị hạ dược, mơ mơ màng màng cùng nàng ở bên nhau.
Khi tỉnh lại có chút hoảng hốt, nhưng cảm giác thỏa mãn trong thân thể lại khiến ta vô cùng hài lòng.
Ta thở dài một hơi, tự nhủ chỉ còn cách chịu trách nhiệm với nàng mà thôi.
Đêm ấy, khi nàng ngủ, ta lại cảm thấy uất ức, liền đưa tay siết lấy cổ nàng.
Cổ nàng nhỏ, chỉ cần một tay là ôm trọn, rõ ràng chỉ cần dùng chút sức là có thể bóp chết nàng – kẻ phiền toái này. Nhưng khi nhìn khuôn mặt yên bình lúc ngủ của nàng, ta lại không đành lòng.
Sau đó, ta tức giận trong nửa tháng, còn nàng thì nghĩ đủ cách dỗ dành. Thật sự ta lại rất thích cảm giác ấy.
Một hôm nàng say khướt trở về, vừa khóc vừa xin lỗi ta, nói sẽ đối xử tốt với ta, thương xót ta.
Ta suýt động lòng, nhưng hôm sau tỉnh rượu nàng lại quên hết.
Ta có chút hối hận vì sao đêm đó không siết cổ nàng luôn, như thế nàng đã không khiến ta bực mình thế này rồi.
Nữ nhân này thật sự rất chậm hiểu. Ta bóng gió ám chỉ, rõ ràng muốn nói ta nguyện ý ở lại đây, sống với nàng suốt đời, thế mà nàng lại bày cả chỗ nằm dưới đất, nhường giường lại cho ta.
Khi đến thành Tuyên, gặp Lâm Tịch Nhi, nàng ta cũng nói ta là vị hôn phu của nàng ta , nhưng ta lại tự nhiên có cảm giác bài xích.
Nàng ta không xinh bằng thê tử của ta, dáng người cũng không đẹp bằng, huống chi thê tử ta còn đang mang cốt nhục của ta.
Nào ngờ ta không đồng ý, nữ nhân độc ác kia lại sai người ám sát chúng ta. May nhờ thê tử ta thông minh, nếu không, có lẽ ta đã chẳng thể gặp lại nàng rồi.
Ta rất giận dữ, bèn giam nàng ta và mụ vú ác độc kia lại.
Có lẽ do đêm đó khung cảnh quá đẫm máu, đã kích thích khiến ký ức của ta quay lại.
Mẫu thân ta từng là quan nữ ở nghệ quán, bán nghệ không bán thân, nhưng bị phụ thân ta phụ bạc, sau đó mới có ta trong đời.
Nhưng gia tộc nhà họ Đỗ khắc nghiệt, không cho mẫu thân ta bước vào cửa. Đến năm ta chín tuổi, họ ép mẫu thân ta đến đường cùng.
Ta hận họ, nhưng vì nhà họ Đỗ không có con trai nối dõi, cuối cùng họ cũng dẫn ta trở về.
Mẫu thân trước khi qua đời đã nói:
“Tuyên nhi, hứa với mẫu thân rằng đời này hãy sống lạnh lùng, vô tình, đừng để tình cảm làm tổn thương mình, đừng bao giờ trao trái tim cho ai.”
Ta tuân lời mẫu thân, sống lẻ loi suốt hai mươi mấy năm.
Gặp Mạnh Kiều Kiều là điều ta không ngờ tới, nhưng ta không muốn buông tay.
Biết tin nàng chưa chết, ta cảm thấy mình như được sống lại, thầm cảm tạ trời cao có mắt. Ta suýt chút nữa đã mất nàng rồi.
Thế rồi lại biết nàng giả chết để chạy trốn, ta giận đến cực độ.
Trước khi gặp nàng, ta thực sự nghĩ đến việc khiến nàng sợ hãi mà chẳng dám trốn lần nữa. Nhưng khi thấy nàng rồi, những ý nghĩ khủng khiếp ấy đều tan biến.
May mắn thay, ông trời không phụ ta, Kiều Kiều của ta là người đáng để ta yêu thương.
End