Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CHỈ CẦU MỘT TẤM CHÂN TÌNH Chương 14 CHỈ CẦU MỘT TẤM CHÂN TÌNH

Chương 14 CHỈ CẦU MỘT TẤM CHÂN TÌNH

4:10 chiều – 05/10/2024

Điều này khiến ta vô cùng bất ngờ. Vệ Tích, người thường ngày mềm yếu, khi Bì thành bị vây hãm lại dẫn binh lính và dân chúng quyết chiến, cho đến khi viện binh của Thẩm Kính Tu đến. Hắn đã hy sinh, giành lấy thời gian quý báu để dẹp loạn.

Thẩm Kính Tu, không vui vẻ gì khi đưa ta đến mộ của Vệ Tích viếng thăm, đứng khoanh tay bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng như băng.

Trước khi rời đi, Thẩm Kính Tu cũng đã lạnh lùng cắm một nén hương lên mộ rồi khẽ hừ một tiếng:

“Coi như ngươi còn có chút cốt khí của nam tử hán.”

Thẩm Kính Tu vẫn không có chút hứng thú nào với văn thơ, nhưng huynh ấy đã quen với việc chú ý đến các tiệm sách, thu thập hết các bản cổ thư, cổ tịch quý hiếm, còn nhiệt tình giúp ta sưu tầm đủ loại hoa lan.

Thậm chí, huynh ấy còn cầm xẻng giúp ta trồng hoa vào chậu.

Để đáp lễ, ta cuối cùng cũng đồng ý cùng Thẩm Kính Tu đến thao trường bắn cung.

Lúc đầu, ngay cả căng dây cung ta cũng không làm nổi. Đến khi đổi sang cung trẻ con, ta bắn liền năm phát, không mũi tên nào trúng đích.

Huynh ấy đứng bên cạnh, mắt mở to:

“Phu nhân tiến bộ nhanh lắm.”

“…”

Nỗi sợ bóng tối của ta vẫn không thể khắc phục. Mỗi tối, Thẩm Kính Tu luôn kiểm tra lại ngọn nến trong phòng cho ta.

Mùa đông đêm dài, nến thường tàn sớm. May thay, khi mọi thứ bình yên, ta đã ngủ sâu trước khi nến tắt.

Cũng có những đêm đặc biệt, khi Thẩm Kính Tu quá lãng mạn. Ngọn nến sắp tàn, sáp nến đã chảy gần hết, mà huynh ấy vẫn không chịu để ta đi ngủ.

Khi ta cố gắng gượng dậy để thay nến, Thẩm Kính Tu liền giữ ta lại rồi ôm chặt ta trong vòng tay mạnh mẽ của mình:

“Âm Lệnh, đừng sợ, ta ở đây.”

Cảm giác ngột ngạt của bóng tối dần bị hơi ấm của Thẩm Kính Tu xua tan. Những lời đe dọa từng ám ảnh trong giấc mơ của ta dần nhường chỗ cho câu nói “Ta ở đây”.

Từ Vệ phu nhân, đến Lăng Thái phi, và giờ là Ninh Quốc phu nhân.

Cuối cùng, ta đã gặp được người phu quân tốt của mình.

 

Ngoại truyện · Vệ Tích

Kinh thành đầy những quý nữ kiêu sa, nhưng Âm Lệnh thì không giống họ.

Nàng điềm đạm, thanh tao, tài hoa hơn người, lại còn giỏi đàn tranh.

Nhà Triệu gia và phủ Vệ gia chỉ cách nhau một bức tường, ta thường lén núp bên tường nghe nàng đàn.

Triệu bá bá không có con trai, tiếp đón khách khứa tấp nập, ta và ca ca Thẩm gia thường xuyên sang giúp.

Phụ thân ta không đồng ý cho ta kết giao với nhà Triệu gia, bởi vì Triệu bá bá không có con nối dõi.

Trong mắt phụ thân, về sau không có chỗ dựa, chẳng ích lợi gì cho gia tộc ta. Nhưng phụ thân lại khuyến khích ta nên qua lại thân thiết với con trai Thẩm gia – một gia tộc tướng môn với tiền đồ rộng mở.

Tuy nhiên, ca ca Thẩm gia – Thẩm Kính Tu – lớn hơn ta nhiều, thân hình vạm vỡ và lạnh lùng ít nói. Mỗi lần gặp y ở nhà Triệu gia, ta đều thấy run sợ vài phần, nhưng Âm Lệnh thì hoàn toàn không sợ y.

Khi Triệu bá bá không cho nàng ra gặp khách, nàng thường trốn sau lưng Thẩm Kính Tu, lén nhìn ra phía trước.

Thẩm Kính Tu mặt mày lạnh lùng, nhưng y âm thầm di chuyển, chắn nàng lại một cách kín đáo.

Nhưng Âm Lệnh vẫn thích ở bên ta hơn. Ta thường giúp nàng sửa thơ. Vào sinh nhật ta, nàng tặng cho ta một lư hương tử sa, ta rất thích.

Trong các buổi thi thơ, Âm Lệnh mặc váy hồng, thắt dây bạc, trên đầu chỉ cài chiếc trâm đơn giản với dải lụa màu nhạt, lời nói tao nhã, câu thơ phong phú, động tác duyên dáng, khiến nàng còn quyến rũ hơn cả hoa đào mùa xuân.

Ta thích nàng, và quyết tâm cưới nàng làm vợ.

Việc đính hôn còn dễ hơn ta tưởng. Chúng ta hai lòng yêu nhau, phụ thân ta dù có chút không hài lòng, nhưng cũng không nói nhiều.

Chỉ là vào ngày đính hôn, Thẩm Kính Tu, người vốn ít nói, đã dẫn ta vào hậu viện của Thẩm phủ, giương cung bắn tên, trăm bước xuyên qua hồng tâm, mười mũi tên không lệch phát nào.

“Phải đối xử tốt với nàng ấy.”

Dĩ nhiên, ta sẽ đối xử tốt với nàng.

Những ngày sau hôn lễ, chúng ta như keo sơn, tình cảm khăng khít.

Nhưng không ngờ, trời xanh lại ghen ghét, nàng bị Hoàng đế để mắt đến trong yến tiệc cung đình và bị giữ lại hậu cung.

Ta quỳ trước điện cả đêm, trong đầu toàn là những ký ức ngọt ngào của chúng ta.

Phụ thân ta đến kéo ta về, nhưng ta không chịu đi, cuối cùng bị người của phụ thân đánh ngất đi.

Trước khi ngất lịm, ta nhìn thấy tiểu nha hoàn của Âm Lệnh bị phụ thân ta đưa vào điện.

Phụ thân nói với ta rằng, nữ nhân còn nhiều, nhưng Vệ gia thì chỉ có một mình ta nối dõi. Ta gánh vác trách nhiệm phục hưng gia tộc Vệ, không thể đắm chìm trong tình cảm nhi nữ.

Hơn nữa,Hoàng thượng đã quyết, dù ta có quỳ đến chết cũng chẳng thay đổi được gì.

Phải rồi, ta chẳng làm được gì, chỉ có thể trách số phận không công bằng.

Chẳng bao lâu sau, ta tái hôn với Cửu Nương. Ban đầu, ta cảm thấy có lỗi với Âm Lệnh, nhưng sau đó nghĩ lại, Âm Lệnh ở trong cung, chắc đã khoác lên mình phượng bào lộng lẫy, còn ta cũng phải nhìn về phía trước.

Huống chi Cửu Nương vừa tài giỏi vừa dịu dàng, ta dần dần quen với việc ở bên nàng ấy.

Khi gặp lại Âm Lệnh, nàng đã là Lăng Thái phi, nhưng khi ta nói ra những lời ấy, trong mắt nàng hiện lên nỗi bi ai mà ta không thể hiểu được.

Ta không dám ngẩng đầu, cũng không dám nghĩ nhiều.

Âm Lệnh, nàng không nên trách ta, ta cũng chẳng có cách nào khác, nếu có trách thì hãy trách số phận trêu ngươi.

Chuyện Thẩm Kính Tu đến thăm khiến ta hoàn toàn bất ngờ. Sau bao năm, y còn lạnh lùng hơn trước, vừa gặp ta, y đã đấm mạnh vào ngực ta. Nếu không có người khác can ngăn, ta không nghi ngờ gì y sẽ đánh chết ta.

Ta nằm dưới đất, nhỏ giọng biện minh:

“Ta và Thẩm tướng quân không giống nhau, ta chỉ là một thư sinh, không thể làm được gì.”

Thẩm Kính Tu cười lạnh một tiếng, hất đổ tất cả sách trên bàn xuống đất.

“Ngươi nói những lời này, thật không xứng với những gì ngươi từng học!”

Sách rơi vãi khắp nơi, một cuốn mở ra ngay trước mặt ta.

“Phú quý không thể làm khuất phục, bần tiện không thể lay chuyển…”

Mạnh Tử.

Những lời biện minh cho sự hèn nhát và bất lực của ta bị phơi bày ngay trước mắt.

Bì thành bị vây, mũi tên trong thành đã cạn kiệt, Toàn thống lĩnh liên tục vào cầu xin ta sớm đưa ra quyết định.

Trong tay ta vẫn nắm lá thư của Nhan Chúc. Mặc dù hai nhà đã trở mặt, nhưng vì mối quan hệ thông gia, chỉ cần ta dẫn quân đầu hàng, chắc chắn sẽ được phong thưởng.

Toàn thống lĩnh quỳ dưới đất:

“Tuần án đại nhân, chúng ta đã không còn đường lui.”

Không.

Vẫn còn một con đường.

“Tập hợp tất cả vũ khí có thể sử dụng, theo ta, tử thủ Bì thành.

…Uy vũ không khuất phục, đó mới là đại trượng phu.”

  • Hết –