Phiên ngoại – Diêu Sương Tuyết
1.
Khi Lý Văn Đàn dẫn đầu mọi người xông vào Thái Cực Điện, ta bừng tỉnh ngộ.
Lư thị gia tộc trăm năm, còn bại dưới tay nàng.
Ta chẳng qua chỉ là một gian tế nàng nuôi dưỡng, mọi thủ đoạn đều do nàng dạy.
Ta không có bất kỳ tư cách gì để đấu với nàng.
Thân thể Vạn Chiêu đã sớm bị hủy hoại bởi rượu huyết hươu và hương trước điện.
Trong khoảnh khắc, ta nhanh chóng đưa ra quyết định, rút cây kim bạc giấu trong trâm, không do dự đâm vào huyệt vị của Vạn Chiêu.
Chẳng bao lâu, Vạn Chiêu đã sùi bọt mép, tiểu tiện không kiểm soát, nằm liệt trên long sàn.
Vạn Chiêu chưa bao giờ đối xử tệ với ta, ta muốn mặt trăng, hắn tuyệt đối không cho ta sao.
Ta trở thành con mồi sống để hắn đối phó với thế gia, thỏa mãn dục vọng.
Những hành hạ tàn nhẫn, đêm nào cũng diễn ra trên long sàn.
Ta giả vờ phối hợp hết mình, động tình không ngớt.
Chỉ có ta biết, thực sự rất đau, đau đến cực điểm.
Dưới lớp y phục lộng lẫy là những vết bầm tím không bao giờ lành.
Cuối cùng, ta vẫn đặt cược đúng.
Ta dùng cái chết của Vạn Chiêu, đổi lấy mạng sống của mình.
Lý Văn Đàn không xử lý ta, thậm chí còn nhìn ta với vẻ ngưỡng mộ.
Nàng ghét kẻ ngu ngốc, nhưng tôn trọng kẻ độc ác.
Ta vì bản thân mình, có thể bán đứng mọi thứ.
Đứa trẻ trong bụng trở thành lá bùa hộ mệnh của ta.
Trong thời gian này, ta hạ mình, chịu đựng sự sỉ nhục của các phi tần từng là kẻ dưới.
Ngay cả khi Lý Văn Đàn xử lý phụ thân ta, ta cũng là người đầu tiên vỗ tay khen ngợi.
Ta không lên làm hoàng hậu được, vậy hắn sống chết cũng không quan trọng.
Những đau khổ ta đã chịu từ nhỏ, hãy để hắn trả bằng mạng sống.
Cuối cùng ta vẫn không thể sống sót.
Ngày thứ hai sau khi sinh hạ hoàng tử, Lý Văn Đàn đích thân đến tiễn ta một đoạn đường.
Ta mặc lên bộ y phục đẹp nhất của mình, cười uống cạn chén thuốc độc.
Trong lòng thầm cầu nguyện.
Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ không làm quân cờ của bất kỳ ai.
Phiên ngoại – Ôn Thù
Ngày Văn Đàn đăng cơ, phong ta làm Trấn Quốc Đại Tướng Quân.
Đích thân ban cho ta một phó tướng.
Ta quỳ trên đất, lòng cảm thấy buồn bã.
Nàng không còn là Văn Đàn trong ký ức của ta nữa.
Dù khi cùng nàng gối chăn thân mật, nàng cũng không bao giờ gọi ta là Ôn Thù ca ca nữa.
Ta là ái khanh, là tướng quân.
Không còn là Ôn Thù ca ca của nàng nữa.
Người thân mật với nàng thay đổi hết người này đến người khác, ta và nàng gặp riêng ngày càng ít.
Cho đến khi biên cương bị xâm phạm, nàng mới nhớ đến ta.
Nàng đuổi hết mọi người, nhìn ta với ánh mắt đầy tơ máu.
Nàng hỏi ta: “Ôn Thù ca ca, liệu có nguyện ý vì ta mà chiến đấu một trận.”
Ta không chút do dự, quỳ xuống nói: “Thần nguyện ý.”
Nàng nhìn ta, đột nhiên cười, những giọt nước mắt trong suốt rơi trên mu bàn tay ta.
Đêm đó, nàng muốn giữ ta lại cùng uống rượu.
Ta lấy lý do chỉnh đốn quân vụ mà từ chối.
Sau đó kính cẩn lui ra.
Phía sau có một ánh mắt nóng bỏng như muốn xuyên thấu ta.
Ta không quay đầu, bước nhanh ra ngoài.
Trận chiến này đánh rất gian khổ, may mắn cuối cùng cũng thắng lợi.
Ta hiểu, thắng trận này, chính là công cao lấn chủ.
Ta không muốn nàng khó xử.
Vì vậy khi Đại Trác Hãn vung đao chém tới, ta không tránh né.
Chọn cách cùng hắn đồng quy vu tận.
Ta rơi xuống ngựa, ý thức dần mờ nhạt.
Mơ hồ, ta nghe thấy Lý Văn Đàn mười sáu tuổi chạy về phía ta.
Những tiếng bước chân khẽ vang lên bên tai.
“Ôn Thù ca ca, đưa Văn Đàn đi thả diều đi.”
Ta cố gắng giơ tay lên, hướng về phía nàng.
“Được, Ôn Thù ca ca đưa Văn Đàn đi thả diều.”
– Hoàn –