Ta nhặt được một thư sinh mất trí làm tướng công. Diện mạo của chàng rất tuấn tú, chỉ là hơi điệu đà chút thôi.
Món sườn xào chua ngọt có lỡ cho nhiều giấm.
“Chỉ chừng ấy thời gian thôi mà nàng đã chẳng còn để tâm rồi. Quả là miệng lưỡi đàn bà đều lừa người.”
Ho khan mà chẳng ai đưa nước kịp thời.
“Phu thê vốn là đôi chim cùng tổ, hoạn nạn đến thì mỗi người bay đi một hướng. Nay ta đau ốm trên giường bệnh, xem ra lại liên lụy đến nàng phải tốn công kiếm tìm mùa xuân thứ hai rồi.”
Ta chống tay lên trán, bất lực!
Đại ca, chàng chỉ là bị cảm phong hàn chút thôi mà…
Sau khi chàng hồi phục trí nhớ.
Ta biết được chàng là Thượng thư bộ Hình trẻ tuổi nhất hiện nay thì vội vàng thu dọn hành lý chạy trốn trong đêm thì lại bị chàng chặn ở đầu giường, nghiến răng nói:
“Nàng biết bộ Hình có bao nhiêu dụng cụ tra khảo phạm nhân không?”
“Nếu nàng dám bỏ chạy, ta không ngại đưa nàng đi xem thử một lần.”
Chưa đợi ta trả lời, vị Thượng thư bộ Hình thanh nhã lạnh lùng ấy đã đỏ hoe đôi mắt:
“Nàng đừng bỏ ta lại mà.”
1
Thế là ta cũng có thể bắt kịp trào lưu của đại quân xuyên không thuộc thế kỷ 21 rồi.
Nhưng điều đặc biệt là — ta xuyên vào từ trong bào thai.
Ngay ngày thứ hai sau khi xuyên không thì ta đã cất tiếng khóc chào đời.
Lúc ấy, ta chỉ là một cục thịt nhỏ xíu, chẳng biết nói, chẳng biết đi, tận mắt chứng kiến bản thân bị nhũ mẫu tráo đổi.
Đáng thương thay, ta cứ thế mà bị người ta vứt bỏ ra bãi tha ma.
May sao phụ thân ta vào kinh mua heo con thấy được liền tiện tay nhặt ta về nhà.
Mỗi lần phụ thân say rượu đều hay than rằng:
“Kẻ trời tru đất diệt nào dám vứt đứa trẻ trong trời tuyết thế này. Nếu không muốn nuôi thì giữ mình cho tử tế, còn muốn làm càn thì lão tử sẽ thiến ngươi.”
Lão gia tử nói thế không sai, lão quả là bậc thầy thiến heo nổi tiếng khắp mười dặm tám làng, chỉ là không biết thiến người ra sao thôi.
Nói giỡn thôi, ta biết đó là lão gia tử đang thương ta.
Ngày ấy khi ta bị bỏ lại ở bãi tha ma, chỉ quấn trong một lớp tã mỏng, khuôn mặt nhỏ bé đông cứng nhợt nhạt, đại phu bảo là chẳng còn cứu nổi, vậy mà lão nhất quyết không tin, mang cả của hồi môn cưới vợ ra mà cứu ta, cuối cùng ta mới sống được đến tận bây giờ.
Chỉ là ta chưa từng nói với lão, ngày ấy khi thấy một đại hán râu ria bặm trợn nhặt ta lên, ta đã tự thấy không còn muốn sống nữa.
Xin các đồng liêu đừng hỏi! Nguyên nhân chính là vì, phụ thân ta nhìn giống y chang kẻ râu ria bặm trợn chuyên ăn thịt trẻ con kia.
Cứ như vậy, cha con ta nương tựa nhau mà sống.
Dựa vào tài năng nấu ăn kiếp trước, ta làm ra món thịt heo ngon nổi tiếng gần xa.
Sườn xào chua ngọt, sườn chua ngọt, viên tròn tứ hỉ, thịt heo chiên giòn, thịt heo hầm miến…
Khắp nơi từ nam chí bắc, tám đại món ăn đều có, khách từ phương xa tới nườm nượp không dứt.
Cứ thế mà qua mấy năm, tại trấn Tích Phúc này, ta đã có thể tự mình đứng vững, cũng tích góp được không ít gia sản.
Nhưng gần đây, phụ thân ta buồn rầu không thôi. Đơn giản là vì ta đã mười tám tuổi rồi mà chưa gả chồng.
Ở triều đại này, nữ tử mười bốn tuổi đã cài trâm, sau đó sẽ có bà mối đến dạm hỏi, nữ tử mười sáu tuổi đã làm mẹ cũng có không ít.
Ta tự nhận diện mạo của mình cũng khá, tựa như dáng vẻ yếu đuối của Lâm Đại Ngọc, chính là hình mẫu lý tưởng mà văn nhân tìm kiếm.
Những năm trước, luôn có người leo tường nhà ta mà lớn tiếng ngâm thơ, thậm chí có thư sinh hứa hẹn thi đỗ công danh, nhất định không phụ ta.
Ta chống tay lên trán, cảm thấy nhức đầu không thôi. Chẳng lẽ đám người này đã quên bốn chữ “có nhục sĩ văn” sao?
Bị quấy rầy đến phát phiền, ta bèn sai tiểu đồng kéo ra một con heo còn đang sống sờ sờ ra, biểu diễn giết mổ ngay trước phố.
Nước sôi thì trụng lông, cắt tiết, mổ bụng, động tác liên hoàn trong chốc lát đã xử lý xong con heo ba trăm cân. Cuối cùng cũng dọa được đám người này từ bỏ ý định cưới ta.
Nói đùa gì thế, kiếp này tỷ tỷ đây không có ý định lấy chồng.
Hiện giờ ta có nhan sắc, có tiền bạc, lại có thời gian thì hà tất phải buộc mình vào một cái cây, điều ta nhắm tới là cả khu rừng phía sau.
Có gì sai đâu, ta chỉ muốn cho mọi nam tử một gia đình mà thôi.
2
Đến tháng Chạp, việc buôn bán thịt heo càng thêm sôi động.
Sáng nay, phụ thân ta đã buộc bốn con heo đã giết xong lên xe ngựa, dặn ta đem thịt heo lên núi Lộc Minh.
Trong núi Lộc Minh toàn là thổ phỉ, trước đây lão gia tử nhà ta cũng từng là một trong số đó, chỉ vì sau này nhặt được ta nên đã rửa tay gác kiếm, xuống núi làm ăn buôn bán.
Người giang hồ chú trọng đạo nghĩa, mỗi khi đến ngày lễ, đều qua lại tặng quà.
Ta lái xe ngựa qua địa phận núi Lộc Minh, thấy Lý Râu Rậm dẫn một nhóm người bao quanh một chiếc xe ngựa.
Có điều, chiếc xe ngựa đó đã trở nên tan tành, rách rưới đến độ thê thảm. Nhìn từ xa thì thấy nằm bên cạnh xe hình như là một nam tử mặc một thân áo trắng, dáng vẻ thư sinh.
“Chậc chậc.”
Trong tiết trời phủ đầy tuyết trắng thế này, người nào mặc đồ trắng mà ra đường, hoặc là đầu óc có vấn đề, hoặc là thích làm màu.
Ta chầm chậm lái xe ngựa tiến lên phía trước, nhìn kỹ, lập tức sững người.
Thư sinh này! Dung mạo thực sự là… thực sự là… quá tuấn tú!
Gương mặt trắng trẻo, đôi mày rậm, sống mũi cao, đôi môi tuyệt mỹ, từng chi tiết đều toát lên vẻ cao quý và thanh nhã, đây, đây nào phải con người, đây căn bản là yêu tinh.
Quả thật đúng với câu thơ – Người như ngọc giữa đường, quân tử vô song trong đời.
Đẹp! Đẹp quá thể đáng!
Ta bèn quay sang nhìn Lý Râu Rậm ở bên cạnh với vẻ nghi hoặc.
Theo ta biết, thổ phỉ ở núi Lộc Minh đều là những người có nguyên tắc, luôn cướp của người giàu giúp người nghèo, chưa bao giờ gây hại cho dân lành.
Lý Râu Rậm luống cuống giơ tay lên:
“Tỷ tỷ, sáng nay đại đương gia đoán rằng tỷ sẽ đến đưa thịt, đường tuyết khó đi nên dặn bọn ta chờ dưới núi, nào ngờ đến đây lại gặp hắn.”
Ta tiến đến gần thư sinh, thấy trên ngực y phục của hắn thấm đầy vết máu, đưa tay thử hơi thở thì cảm thấy đầu ngón tay ấm lên, xem ra người vẫn còn sống.
Ta gọi người đưa hắn lên xe ngựa thì mới thấy trên xe không còn chỗ trống, nên đành để hắn nằm trên mình con heo mập vừa mổ xong kia.
Sau đó, tìm trong sơn trại một gian phòng trống để an trí hắn, mời thầy lang què chân trên núi xem vết thương trên người hắn.
Hắn đúng là mệnh cứng, xe ngựa đã tan nát thành bộ dạng kia rồi mà hắn chỉ bị thương ngoài da. Đến nay chưa tỉnh là vì trời quá lạnh nên ngất đi mà thôi.
Khoảng nửa nén hương sau, hắn tỉnh lại. Ánh mắt đầy cảnh giác của hắn nhìn xung quanh:
“Đây là đâu? Nàng là ai? Ta là ai?”
Ta mở to mắt, quay đầu nhìn thầy lang què với vẻ đầy nghi hoặc.
Sau khi kiểm tra một lượt, thầy lang vuốt râu, ý vị sâu xa nói:
“Vị công tử này khi rơi khỏi xe ngựa có lẽ đã va vào đầu, mất trí nhớ rồi.”
“Khi nào thì hồi phục ký ức?” Ta vội vàng hỏi.
Thầy lang lắc đầu:
“Không thể nói trước được, ngắn thì nửa tháng, dài thì cả đời.”
Mắt ta tức khắc sáng lên, trên mặt mừng rỡ như vớ được vàng. Ai chà, chẳng lẽ ông trời thương xót ta đời này chưa từng có nam nhân nên nay đặc biệt đưa đến một người cực phẩm như vậy cho ta sao?
Tóc hắn buộc nửa trên đỉnh đầu, phần sau chưa cột búi, chứng tỏ chưa lập gia đình.
Thư sinh tuy thấy lạ lẫm nhưng qua lời ta trò chuyện cũng nhận ra mình đã mất trí nhớ.
Như thể muốn cố gắng nhớ lại tất cả, hắn dùng hai tay mạnh mẽ đập vào đầu.
Thấy vậy, ta nhẹ nhàng giữ lấy đôi tay hắn , ngăn động tác tự hành hạ nhan sắc kia lại mà dịu dàng nói:
“Nhớ không ra thì đừng nghĩ nữa, không sao đâu.”
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn về phía ta. Ta không kìm được mà đưa tay xoa nhẹ lên mái đầu lông xù của hắn:
“Ngươi tên là Lương Nhị Ngưu, cha mẹ đã mất từ sớm, từ nhỏ đã lớn lên ở núi Lộc Minh. Ta họ Mạnh, tên là Kiều Kiều, là thê tử chưa qua cửa của ngươi.”
Nhị Ngưu tựa vào đầu giường, che miệng ho khẽ vài tiếng, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác, rõ ràng không tin lời ta nói.
“Khụ khụ!”
Ta khẽ đằng hắng, tiếp tục nói một cách nghiêm trang:
“Nhị Ngưu, chúng ta có văn thư hôn ước đóng dấu của quan phủ đàng hoàng! Nếu ngươi không tin, ta sẽ sai người đi lấy ngay.”
“Ngươi còn đang bị thương, hãy nằm xuống nghỉ ngơi trước đã.”
Ra khỏi phòng, ta liền bảo Lý Râu Rậm phái người đến nha môn để giả mạo văn thư hôn ước.
“Tỷ tỷ, tỷ thực sự muốn thu nhận thư sinh này à?”
Lý Râu Rậm mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Năm đó cảnh ta giết heo để từ chối gả cho người khác quá mức kinh động lòng người, từ đó tại trấn Tích Phúc bắt đầu lan truyền rằng “Tây Thi thịt heo” là người ghét kết hôn.
Ta gật đầu, thúc giục hắn mau đi làm thì Lý Râu Rậm lại bắt đầu cười trêu chọc:
“Tỷ tỷ, nếu tỷ dịu dàng như thục nữ thì e rằng chẳng có nam nhân nào cưỡng lại nổi!”
3
Nhờ số thuế cha ta nộp cho quan phủ mấy năm nay cùng quan hệ với núi Lộc Minh, nha môn nhanh chóng hoàn thành văn thư hôn ước.
Nhị Ngưu cầm văn thư đã hoàn thành, cẩn thận ngắm nghía, dường như muốn nhìn ra điều gì đặc biệt.
Trong lòng ta thầm đắc ý, nhóc con, đây là dấu ấn chính quy của quan phủ đấy, ngươi nhìn ra thật hay giả được sao?
Ta dọn bữa lên bàn, đây là món ta đích thân nấu trong lúc chờ giả mạo văn thư.
Chẳng phải có câu nói rằng, muốn nắm giữ trái tim nam nhân thì trước tiên phải nắm được dạ dày của hắn sao?
Món sườn xào chua ngọt khiến người ta thèm thuồng.
Ta không bỏ qua việc thấy yết hầu của hắn đang chuyển động. Cái người này, ngay cả cách nuốt nước bọt cũng quyến rũ đến vậy!
Ta đưa đũa cho hắn thì hắn lại không nhận.
Ục… ục… ục…