Gương mặt trắng trẻo của hắn lập tức nhuốm sắc hồng, ngượng ngùng nhìn ta cười, hai lúm đồng tiền hiện lên rõ ràng trên má.
Ta nhét đôi đũa vào tay hắn:
“Ăn đi! Đây là món ngươi thích ăn nhất khi trước mà.”
Có lẽ vì đói quá lâu nên cầm đũa lên là hắn ăn một trận như gió cuốn mây tan.
Vì ăn quá nhanh nên Nhị Ngưu ho sặc sụa, ta vội rót nước đưa đến bên miệng hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp hắn, cẩn thận lấy khăn lau miệng cho hắn.
Nhị Ngưu tự cầm lấy chén nước, quay đầu tránh bàn tay ta đang lau miệng cho hắn ra. Chốc lát sau ta nhìn thấy đôi tai hắn đỏ lựng lên.
Sau khi hắn ăn no nê xong, ta bưng bát đĩa còn lại, định ra ngoài nhờ người rửa, thì hắn đưa tay nắm lấy tay áo ta.
“Kiều Kiều, nàng sẽ quay lại chứ?” Hắn hỏi bằng giọng yếu ớt.
Ta ngẩn ra chốc lát, sau đó trong lòng vui mừng không thôi. Khi quay người lại, ta nhân cơ hội này véo nhẹ lên má hắn.
Chính là cảm giác này!
Ta đã nhịn cả ngày rồi, đã sớm muốn thử xem cảm giác chạm vào khuôn mặt cực phẩm này sẽ mềm mại như thế nào. Sờ vào rồi mới biết, cực phẩm mãi đỉnh!
“Tất nhiên là sẽ quay lại rồi, chàng bệnh nặng chưa khỏi, ta đương nhiên sẽ không rời đi.”
Ta lao nhanh ra ngoài rồi chạy thẳng đến chỗ thầy lang què, muốn hỏi thăm xem cơ thể Nhị Ngưu hiện giờ có thể động phòng với ta không?
Trước đây ta có nghe chuyện Cô Hoa nhà bên cạnh, khi động phòng nàng đã làm khổ phu quân đến nỗi phải để dành phần thận heo cho phu quân nàng ta mấy ngày liên tiếp đấy!
4
Trên núi người đông miệng lắm, không an toàn nên sáng hôm sau ta đã đánh xe đưa Nhị Ngưu xuống núi.
Đã báo trước cho phụ thân một tiếng nên lúc này lão gia tử đang đợi chúng ta ở đầu hẻm.
Lão quanh quẩn xoay quanh Nhị Ngưu, ngắm nghía từ trên xuống dưới nhưng Nhị Ngưu lại chẳng hề nao núng, bình thản để mặc lão nhìn.
Lão kéo tay áo ta kéo qua một bên sau đó thì thầm vào tai ta:
“Tên mặt trắng này, vai không gánh được, tay không xách nổi, chỉ có mỗi gương mặt là coi được, quan trọng là hắn cũng chẳng thể vào kinh ứng thí, kiếm cái chức quan mà ngồi!”
“Ta chỉ coi trọng mỗi gương mặt của hắn thôi mà!” Ta nói thật lòng.
Mười dặm tám làng này đừng nói tìm người đẹp hơn Nhị Ngưu, ngay cả trước khi ta xuyên không, vẻ này cũng có thể áp đảo tất cả mấy tên trai mặt búng ra sữa.
“Hừ!”
Phụ thân giận dỗi vì ta không tranh đua, thế là phất tay áo bỏ đi.
Nếu thời cổ đại này có thị trường cổ phiếu, chắc chắn phụ thân ta là người tiên phong trong giới đầu tư mạo hiểm.
Chỉ là người ta đầu tư vào thương nghiệp, còn lão gia tử lại đầu tư vào tương lai của con rể.
Phàm là ai từ trấn Tích Phúc này, hoặc là người qua đường dừng chân nghỉ ngơi, nghèo rớt mùng tơi, nho nhã biết lễ, trông như một người chồng tốt, quan trọng nhất là thư sinh vào kinh ứng thí, phụ thân đều đầu tư, à không! Là hỗ trợ cho họ.
Mục đích là để kiếm cho ta một cái danh xưng là phu nhân nhà quan gia, để lão cũng được thơm lây.
Chỉ tiếc là chẳng có trường hợp nào thành công, ngược lại có vài người ứng tuyển trượt về đòi nhập nhũ, khiến lão phải cầm dao mổ heo đuổi đi.
Ta mỉm cười, dẫn Nhị Ngưu theo lối quen thuộc vào nhà.
Nhị Ngưu theo sát phía sau, bước vào liếc mắt nhìn quanh. Sân tuy nhỏ, nhưng sạch sẽ gọn gàng, góc tây nam có một cây hồng trơ trụi lá, treo vài quả hồng vàng như lồng đèn nhỏ, dưới mái còn phơi những miếng hồng khô.
Hắn hài lòng gật đầu, nhìn ta ngập ngừng hỏi:
“Ta sẽ ở đâu đây?”
Thấy vẻ mặt trắng trẻo, thần thái ngây ngô của hắn , ta không nhịn được mà nảy ra ý trêu chọc.
Ta nắm lấy tay hắn, dẫn đến phòng khuê của mình, nghiêm túc nói:
“Chúng ta là người thân mật nhất trên đời, dĩ nhiên phải ngủ cùng nhau! Đây là lẽ đương nhiên mà!”
Đôi mắt đen láy của Nhị Ngưu thoáng qua một tia bối rối:
“….”
Phải làm sao đây? Hắn càng như vậy, ta càng muốn trêu chọc hắn.
Nhân lúc hắn không phòng bị, ta bước tới ôm hắn , cọ cọ đầu vào ngực hắn một cách thân thiết.
Ừm! Ngực cũng khá rắn chắc!
“Nhưng mỗi tối chúng ta đều phải ngủ cùng nhau, chàng phải ôm ta, quấn lấy ta, hôn hít ta thì ta mới ngủ được.”
Toàn thân hắn cứng đờ, mặt đỏ tới mang tai, cố nhịn nhưng không chịu nổi, đẩy mạnh ta ra.
“Nàng…”
“Ta không biết xấu hổ.”
Ta kìm nén nụ cười, thay hắn nói hết câu.
Hắn lạnh mặt xuống, ngực phập phồng mạnh mẽ:
“Nàng với ta tuy là phu thê chưa thành thân, nhưng chưa tiến hành lễ cưới, hành động này không hợp quy củ.”
Ta phớt lờ câu đấy của hắn mà đi tới bên giường, thành thục ngồi xuống rồi vỗ lên lớp chăn đệm mềm mại:
“Thật sự rất thoải mái đó! Chàng chắc không muốn ngủ cùng ta sao?”
Hắn trừng mắt nhìn ta một lúc lâu, khẽ hắng giọng rồi vội vàng bỏ chạy.
“Hahaha!”
Ta phản ứng lại, cuối cùng không nhịn được mà bật cười to.
Từ hôm qua khi hắn tỉnh lại, rõ ràng trên mặt tỏ vẻ xa cách, nhưng lại cố ép mình đến gần ta.
Nhóc con này, ta vẫn trị được!
5
Tết đang đến gần, không khí ngày xuân càng thêm đậm, khắp nơi treo đầy đèn lồng đỏ, người bán pháo hoa dọc đường rao bán náo nhiệt.
Buổi chiều ta tranh thủ đưa Nhị Ngưu đi chọn vài tấm vải may y phục, tên này dường như chỉ chuộng đồ trắng.
Trong ngày vui thế này, sao ta có thể để hắn toại nguyện được chứ!
Ngoại trừ màu trắng, ta lấy tất cả các màu khác. Ông chủ tiệm vải vui mừng bợ đỡ nịnh nọt.
Tên đó vẫn còn đang dỗi, mặt mày khó chịu, đứng cách ta hai thước không thèm lại gần.
Ta mỉm cười không nói gì, chỉ ung dung nhìn ông chủ đo đạc kích thước cho hắn rồi ướm thử vài bộ —
Chậc, quả là mãn nhãn…
Nam nhân ấy mà! Không thể để hắn được chiều mà sinh hư được!
Thời điểm này, quán thịt heo của phụ thân ta cùng tiệm ăn nhỏ của ta đều là nơi bận rộn nhất.
Nghĩ đến dầu mỡ bếp núc thường gây hại cho da, lại nhìn gương mặt tuấn tú của Nhị Ngưu, ta liền giao Nhị Ngưu cho phụ thân, để hắn phụ giúp thu tiền và làm tay sai.
Tiệm ăn nhỏ làm ăn phát đạt, vừa bước vào liền thấy thím Lưu đang bận rộn.
Không hẳn là khách ăn nhiều, mà là có rất nhiều người đến mua món nấu sẵn.
Ta đã làm sẵn các món sườn xào chua ngọt, sườn kho tàu, thịt chiên xù, thịt kho dưa cải, thịt kho đậm đà… Không ngờ lại bán chạy đến thế.
Dân trấn nhỏ cả năm bận rộn, chỉ còn mấy ngày cuối năm để nghỉ ngơi thưởng thức, nên các món ăn ta làm đều có khẩu phần và giá cả hợp lý.
Thấy mặt trời xế bóng, ta vươn vai thư giãn, dặn dò thím Lưu đóng cửa sớm để nghỉ ngơi.
Nhìn vào giỏ đồ ăn trên tay, ta mỉm cười hài lòng:
“Thôi được rồi, tự nuông chiều tiểu lang quân của mình cũng tốt mà.”
Bước đến cửa hàng thịt heo, ta há hốc mồm nhìn hàng dài người xếp hàng trước mắt.
Bình thường giờ này quán thịt đã đóng cửa rồi, hôm nay sao lại…
Xếp hàng toàn là những cô nương, mấy bà thím trên trấn, ai nấy mặt mày đỏ bừng, ghé tai nhau thì thầm.
Ta vượt qua đám đông, bước lên đầu hàng, sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nam nhân ấy thân hình cao lớn hiên ngang, vai rộng eo thon, áo trắng hơn tuyết, tóc đen cột hờ bay phất phơ, tuấn tú đường hoàng, gió nhẹ lay động càng thêm cuốn hút hồn người.
Lông mày thư thả, tay giơ dao chém xuống, xương ống to trên thớt bị bổ đôi.
Ta nuốt nước bọt, không phải vì bị mê hoặc bởi vẻ đẹp yêu mị của hắn, mà trong lòng thoáng chút lo lắng.
Phải biết rằng bình thường phụ thân ta phải xắn tay áo, dùng hết sức bình sinh mới bổ được xương này, mà hắn lại dường như không tốn bao nhiêu công sức.
Ta không khỏi nghĩ đến một điều mà bản thân đã vội gạt khỏi đầu lúc trước. Liệu Nhị Ngưu có hồi phục trí nhớ không? Khi nào thì hồi phục?
Nếu hắn nhớ lại, phát hiện ra ta đã lừa hắn, chẳng phải sẽ chém ta một nhát sao?
Nhận ra có người nhìn mình, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt lộ vẻ không vui, nhưng khi thấy ta, lông mày hắn thoáng nét vui mừng.
Hắn đặt dao xuống, chạy đến trước mặt ta, nhìn ta với ánh mắt đầy vẻ ấm ức, rồi lại nhìn hàng dài các cô nương, thẩm thẩm đang chen lấn sau lưng.
Ta lấy lại tinh thần, nhìn đôi mắt long lanh của hắn thì biết, rõ ràng là bị các nàng kia quấy rầy đến ấm ức rồi.
“Kiều Kiều, lau mồ hôi cho ta!”
Hắn làm nũng với ta. Ta lấy khăn tay ra, cẩn thận lau từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán hắn.
Thôi thì, bước đến đâu hay đến đó!
“Nàng để ta ở chỗ bẩn thỉu này, lại còn để bao nhiêu con sói đói nhìn chằm chằm, ta cứ tưởng nàng không cần ta nữa!”
Nghe lời oán trách của hắn, ta quay đầu ho nhẹ một tiếng.
Ta đưa giỏ thức ăn trong tay cho Nhị Ngưu, sau đó lại xoa xoa mái tóc mềm trên đỉnh đầu hắn.
Bước vào quán thịt, ta thấy lão cha đang ngồi nhai hạt dưa uống trà, liền giơ chân đạp một cái.
Ta cầm con dao mổ lợn chém mạnh xuống thớt, cười lạnh lùng:
“Các vị thẩm thẩm cô cô, tỷ tỷ muội muội, vị này là phu quân chưa qua cửa của ta, Mạnh Kiều Kiều. Đến ngày thành thân, nhất định mời mọi người uống rượu mừng. Cảm tạ mọi người đã ghé tiệm, trời cũng sắp tối rồi, xin đừng làm phiền chúng ta bán thịt nữa.”
Nói xong, ta dắt Nhị Ngưu đi về nhà, để lại mọi người nhìn nhau không nói nên lời và tiếng gào thét của cha ta.
6
Từ hôm đó, Nhị Ngưu nói gì cũng không chịu đến tiệm thịt nữa, thứ nhất là vì hắn ưa sạch sẽ, thấy nơi đó bẩn; thứ hai là không muốn bị đám phụ nữ coi như trò vui.
Thấy ta không ép buộc, ta đi đến đâu thì hắn liền bám theo như cái đuôi đến đấy.
Ban ngày, ta bận rộn trong tiệm ăn nhỏ, hắn giúp ta rửa rau, làm chân sai vặt.
Lúc ta nấu nướng, luôn cảm thấy sau lưng có ánh mắt sắc bén trần trụi nhìn chằm chằm, thi thoảng quay lại bắt gặp thì hắn liền nở nụ cười rạng rỡ, lộ chiếc răng khểnh trắng muốt.
Vì có Nhị Ngưu, năm nay Tết nhà ta náo nhiệt hơn mọi năm.
Qua Tết, phụ thân ta liền bắt đầu bận rộn lo liệu hôn sự của ta. Chứng kiến Nhị Ngưu chém xương ống, lão cha rất hài lòng với vị con rể có thể kế thừa tay nghề của mình.
Những khi nhàn rỗi, Nhị Ngưu ra phố dựng một sạp, giúp người dân gần đó viết thư kiếm thêm ít tiền tiêu vặt phụ giúp gia đình.
Về chuyện thành thân, hắn không chủ động, cũng không từ chối, chẳng biết là có thái độ gì.
Nhìn Nhị Ngưu ngày đi sớm tối về muộn, ta càng thêm uể oải.
Cảm giác này như khi bụng đói cồn cào, trước mặt là một đĩa chân giò kho. Ăn thì no bụng nhưng có năm phần trăm sẽ trúng độc mà thất khiếu chảy máu; không ăn thì đói khó chịu nhưng lại không nỡ bỏ.
Sự giằng co này, kéo dài đến khi ta khoác áo cưới, đội khăn hỉ, ngồi trên chiếc giường đỏ thắm.