Bên ngoài tiếng chén ly va chạm, chuyện trò rôm rả, trong lòng ta lại cảm thấy nôn nao lạ thường.
Hiện tại Nhị Ngưu mất trí nhớ, ta tuy đã cứu hắn một mạng, nhưng lại lấy ân báo đáp, ý định lừa hôn hắn.
Lúc gặp hắn, hắn vẫn mặc trang phục thư sinh, nhưng nếu hắn đã có thê tử chưa qua cửa hoặc vài ba thị thiếp trong nhà, ta tuyệt đối không thể chấp nhận.
Thêm nữa, trong thời đại này, trang phục đều yêu cầu nghiêm ngặt về lễ pháp, lần đầu gặp, bộ y phục trắng ấy, vải vóc thượng hạng kia chứng tỏ thân phận của hắn tuyệt đối không phải người thường.
Nếu một ngày nào đó hắn nhớ lại tất cả rồi tính sổ sau, thì đây chính là tự ta đào mộ cho mình.
Quả thật bị sắc đẹp làm mờ mắt, câu nói kia quả không sai: còn sống là còn có thể tìm nam nhân khác.
Nghĩ vậy, ta quyết định, nhấc khăn trùm đầu lên, hướng ra cửa mà bước.
Nhân lúc trời đã tối, mọi người đang uống đến say mềm, để Nhị Ngưu rời đi lúc này là hợp lý, cùng lắm ngày mai ta mang tiếng bị từ hôn.
Đang định mở cửa, thì cánh cửa lại bị đẩy từ ngoài vào.
Người đến chính là Nhị Ngưu, gương mặt hắn ửng hồng, bước chân có phần trở nên loạng choạng.
Không phải say rồi chứ!
Thế này thì làm sao mà đi được?
Vừa định bước tới đỡ hắn thì ta đã bị kéo mạnh vào trong lòng, chưa kịp phản ứng thì một bàn tay to giữ lấy cằm ta, đầu hắn cúi xuống hôn ngay lập tức.
Ta bừng tỉnh, giãy giụa đôi tay, cố đẩy vai hắn ra.
“Chàng uống nhiều quá rồi, bình tĩnh lại.”
Nhìn lên, thấy giữa hai mày hắn ửng đỏ bất thường, trong mắt phủ một tầng sương mờ.
Đột nhiên ta nhớ lại lúc trang điểm, Tôn thẩm – tình cũ của cha ta – đã bảo sẽ tặng cho ta một món quà lớn. Chẳng lẽ bà ấy cho Nhị Ngưu uống loại thuốc mạnh như hổ lang kia rồi?
Thấy ta không phối hợp, ánh mắt hắn lóe lên vẻ tức giận, sau đó xem ta như bao tải mà vác ta lên vai, đi thẳng tới chiếc giường lớn.
“Rầm” một tiếng, ta bị ném xuống giường, ngay sau đó thân hình nặng nề của hắn áp xuống, giữ hai tay ta giơ lên đầu.
“Chàng tỉnh lại đi, nếu không chàng sẽ hối hận đấy.”
Ta cố gắng gọi cho hắn tỉnh táo lại đôi chút nhưng chênh lệch sức lực giữa nam và nữ quá lớn, hắn cứ như là đang nhào nặn bột, nhào ta trên giường lăn tới lăn lui không ngừng, chỉ để lại tiếng kêu thảm thiết của ta.
7
Một lúc lâu sau, cơn mây mưa vừa dứt, ta nằm bệt trên giường, toàn thân mỏi mệt như bị đánh nát xương rồi tái cấu trúc, đến ngón tay cũng chẳng còn sức nhấc lên.
Nam nhân bên cạnh đang say ngủ, trông rất ngoan ngoãn, mắt nhắm nghiền, hàng mi dài rủ xuống.
Ta quay đầu, giận dữ trừng mắt nhìn thủ phạm trước mặt. Bất chợt, nam nhân mở đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu ra.
Không kịp chuẩn bị, ta bị ánh mắt ấy dọa cho giật mình. Trong cơn bối rối, ta nặn ra một nụ cười gượng gạo, khẽ nói:
“Tỉnh rồi? Ngủ ngon không?”
A——
Đừng hiểu nhầm, tiếng thét này là của ta. Khi ta mở mắt lại lần nữa thì đã nằm sấp trên sàn nhà rồi.
Đúng vậy! Ta bị tên này đá một cước xuống đất!
Ta xoa xoa eo, suýt chút nữa thì gãy, tức giận chỉ vào nam nhân đang ngồi trên giường với vẻ mặt ngơ ngác, gầm lên:
“Lương Nhị Ngưu, đầu óc ngươi có vấn đề phải không?”
Hắn ngơ ngác kéo tấm chăn bên cạnh che trước ngực, trên bờ vai lộ ra vài vết cào đỏ rực, sau đó co rút vào góc tường, vẻ mặt như tiểu thê tử bị ức hiếp trong phim tình cảm chiếu lúc tám giờ vậy.
Đấm một cú vào đống bông, không biết trút giận vào đâu, ta tức đến bật khóc:
“Lương Nhị Ngưu, ngươi thật quá đáng, vừa rồi thì như hổ đói sói vồ, giờ lại còn động thủ đánh ta.”
“Thế này sống sao nổi nữa, ta phải bỏ ngươi!”
Ta tuyệt đối không thừa nhận bản thân đây là tự làm tự chịu.
Thấy ta khóc nức nở, hắn tiến lại gần giường:
“Ta không phải, nàng đừng…”
Vừa mở miệng định nói gì đó, ta càng kêu than lớn tiếng thì hắn cúi đầu đầy vẻ hối lỗi.
Có lẽ ta gây ra tiếng động quá lớn nên kinh động đến chỗ phụ thân ta :
“Hai đứa trẻ trẻ khí thịnh, nên nhẹ nhàng một chút, phải hiểu đạo lý nước chảy lâu dài.”
Ta ngừng khóc, cúi đầu xuống, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Thật là mất mặt!
“Con biết rồi, người về nghỉ ngơi đi!”
Ý thức có phần không ổn, Nhị Ngưu bổ sung một câu:
“Cha!”
Hắn không biết từ lúc nào đã xuống giường, bế ta từ dưới đất lên rồi nhẹ nhàng đặt vào trong chăn.
“Nhẹ thôi.” Ta bực bội nói.
“Đừng động.”
Hắn nằm bên cạnh ta, giúp ta xoa bóp phần eo.
Có người giúp mát xa thật sự rất dễ chịu, người cứ dần dần thư giãn, chẳng mấy chốc ta thiếp đi.
Nửa đêm ta mơ màng tỉnh dậy, phát hiện bàn tay trên eo mình vẫn chưa dừng lại, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lạ lẫm.
Bất ngờ ngẩng đầu, ta nhìn thấy gương mặt Nhị Ngưu đang cúi mắt, đường nét sâu thẳm của hắn được ánh nến phủ lên, trông càng thêm quyến rũ.
“Làm sao tỉnh rồi?”
Hắn nhíu mày:
“Chỗ nào không thoải mái à?”
Tai ta lập tức ù lên, trong lòng như nai con chạy loạn.
“Không.”
Ta quay mặt đi thì nhận ra cảm giác nhức mỏi ở eo đã đỡ hơn nhiều, dù vẫn còn chút ê ẩm.
“Muốn đi nhà xí sao?”
Hắn hỏi đầy thấu hiểu.
Bị đoán trúng ý, ta im lặng không đáp. Sau đó, một ccánh tay mạnh mẽ đỡ ta ngồi dậy, hơi thở của hắn sát bên khiến tim ta lại đập loạn nhịp…
Chắc chắn là do bầu không khí quá mờ ám nên ta mới dễ dàng bị hắn mê hoặc hết lần này đến lần khác.
Ở phương Bắc, nhà xí thường cách xa phòng ở, mùi không dễ chịu chút nào.
Trời xuân còn se lạnh, bên ngoài khá rét, ta co người lại trong vòng tay Nhị Ngưu.
Hắn bế ta đến trước nhà xí, không yên tâm mà căn dặn:
“Cẩn thận chút, có chuyện gì cứ gọi ta.”
Ta có chút ngượng ngùng, bảo hắn đi xa một chút. Nghe tiếng bước chân xa dần, lòng ta mới thấy an tâm.
Vốn dĩ là đang buồn ngủ thì bụng dưới căng tức làm cho tỉnh lại, thế nên ta thật sự chẳng nhịn thêm được nữa—
Giải quyết ngay tại chỗ.
Thấy ta đi ra, hắn bước tới, kéo ta lại, tay hắn vòng qua eo, bế lên.
“Khoan đã, ta chưa rửa tay.”
“Đừng làm loạn! Để lát nữa ta lấy cho nàng một chậu nước.”
Đặt ta lại giường xong, hắn thật sự mang một chậu nước đến cho ta rửa.
Thu dọn xong xuôi mọi thứ, hắn nhấc góc chăn lên chui vào.
Có lẽ vì kiệt sức, ta ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao.
8
Đêm qua, nửa tỉnh nửa mê, cú đá của Nhị Ngưu thật sự rất có lực, giờ đứng dậy vẫn còn đau âm ỉ.
Bước ra khỏi phòng liền thấy cha ta đang ngân nga tiểu khúc, đếm phong bao tiền mừng từ đêm qua.
“Không cần tìm nữa, Nhị Ngưu sáng sớm đã ra sạp rồi.”
Ta thu hồi ánh mắt thừa thãi, bước đến ngồi cạnh lão gia tử, nhìn lão với vẻ kỳ quái.
“Con gái, đừng nhìn cha như thế.”
Một lúc lâu sau…
“Thôi, ta thành thật khai báo còn không được sao? Chuyện Tôn thẩm của con cho Nhị Ngưu uống thuốc, ta cũng chỉ biết tối qua thôi. Chẳng phải vì muốn tốt cho hai đứa sao.”
Giọng lão càng nói càng nhỏ:
“Chỉ là xảy ra chút nhầm lẫn, lỡ lấy nhầm thuốc phát tình cho heo nhà mình.”
“Quả thật các người gan to lắm đấy! Không sợ cho người ta uống rồi sinh bệnh sao?”
“Thuốc này tác dụng mạnh hơn thuốc thường, thành phần cũng gần giống thuốc cho người dùng.”
Lão ngừng một chút:
“Mấy ngày tới cơ thể Nhị Ngưu có thể hơi yếu, bồi bổ thêm chút thời gian sẽ ổn thôi.”
Ta thật sự sắp bị hai người này làm cho tức chết rồi!
Thấy ta giận, lão cha lẻn sang nhà Tôn thẩm, đến bữa trưa cũng không về.
Ta ở nhà chờ mãi, nhìn qua giờ ăn trưa mà Nhị Ngưu vẫn chưa về nên đành phải thu xếp gọn gàng rồi ra phố nơi hắn bày sạp.
Chỉ thấy Nhị Ngưu ngồi thẳng tắp, chăm chú mài mực viết, trước mặt hắn là một cô gái chừng hai mươi, nói gì đó, mặt mày ửng hồng, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn trộm nam nhân trước mặt.
Xung quanh còn tụ lại một đám cô nương mắt xuân ngập tràn, cảnh tượng thật là hoa cỏ đua nở.
Ta lặng lẽ bước lên, giật lấy tờ thư hắn đang viết.
“Ngày ngày nhớ chàng mà chẳng gặp, chỉ mong lòng chàng tựa lòng thiếp, quyết không phụ nỗi tương tư.”
Ta nhướng mày nhìn người phụ nữ đang ngồi: