Khi ta gả vào Mạnh gia làm kế thất, đã biết rõ Mạnh Thiên Hành đối với cố thê Cố thị tình sâu nghĩa nặng.
Không chỉ nạp thứ muội của nàng làm quý thiếp, còn lập đích tử nàng lưu lại làm thế tử.
“Muốn giữ thể diện của chủ mẫu, trước tiên hãy uống bánh canh này.”
Đêm động phòng, hắn đứng quay lưng bên cửa sổ, trên bàn là một bát canh tuyệt tử đã nguội lạnh.
Ta ngửa đầu uống cạn, không chút do dự.
Hắn kinh ngạc ngoảnh lại.
Cũng dễ hiểu thôi, bởi hắn biết rõ rằng, trong hậu viện này, bất luận ân sủng nhiều hay ít, chỉ có con cái mới là chỗ dựa của nữ nhân.
Hắn không tin, còn ta chẳng hề bận tâm.
Ta gả vào đây vốn chẳng trông mong cùng hắn thiên trường địa cửu, chỗ dựa ấy có hay không, nào có gì quan trọng?