Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại KẾ THẤT MẠNH GIA Chương 1 KẾ THẤT MẠNH GIA

Chương 1 KẾ THẤT MẠNH GIA

3:22 chiều – 28/12/2024

Khi ta gả vào Mạnh gia làm kế thất, đã biết rõ Mạnh Thiên Hành đối với cố thê Cố thị tình sâu nghĩa nặng.

Không chỉ nạp thứ muội của nàng làm quý thiếp, còn lập đích tử nàng lưu lại làm thế tử.

“Muốn giữ thể diện của chủ mẫu, trước tiên hãy uống bánh canh này.”

Đêm động phòng, hắn đứng quay lưng bên cửa sổ, trên bàn là một bát canh tuyệt tử đã nguội lạnh.

Ta ngửa đầu uống cạn, không chút do dự.

Hắn kinh ngạc ngoảnh lại.

Cũng dễ hiểu thôi, bởi hắn biết rõ rằng, trong hậu viện này, bất luận ân sủng nhiều hay ít, chỉ có con cái mới là chỗ dựa của nữ nhân.

Hắn không tin, còn ta chẳng hề bận tâm.

Ta gả vào đây vốn chẳng trông mong cùng hắn thiên trường địa cửu, chỗ dựa ấy có hay không, nào có gì quan trọng?

01

Mười năm trước, gia tộc ta vốn thư hương danh môn, nhưng gặp cảnh suy tàn.

Phụ thân bị vu oan mà chịu tru di, mẫu thân vì uất hận mà tự vẫn để tỏ lòng trung liệt, cả nhà bị giam, chờ ngày lưu đày.

Nhờ có đại tỷ, dựa vào nhan sắc như hoa phù dung và tài ca diễn xuất chúng, đã lọt vào mắt thái tử, mới cứu được ta và huynh trưởng thoát tội, không chết trên đường lưu đày.

Một tháng trước khi ta đến tuổi cập kê, đại tỷ được phong làm tần.

 Yến Tiệc  phong vị do bệ hạ ban thưởng, khách đến thưa thớt, những quý phu nhân quyền quý đều khinh thường không thèm nể mặt.

Dẫu có vài kẻ không ra gì đến, cũng chẳng ngại nói lời cay nghiệt, công khai châm chọc rằng đại tỷ không có gia học, chỉ dựa vào nhan sắc, sớm muộn gì cũng sẽ bị thất sủng.

Nhưng đại tỷ chỉ mải mê với món bánh cua vàng trên tay, chẳng chút bận tâm:

“Biết bánh này làm thế nào không?

“Cần hàng ngàn con cua, chọn lấy gạch, nghiền thành bột nhão, lại thêm hai mươi bốn canh giờ mới làm ra được vài miếng này.

“Họ sống vì mặt mũi, còn ta sống vì thực chất, hơn nữa ngày dài tháng rộng, tích lũy được thực chất rồi, sợ gì không có mặt mũi?”

Tỷ ấy còn bảo, tuổi xuân của nữ nhân chính là lợi thế nương tựa tốt nhất.

Việc ta gả chồng, không nên chậm trễ thêm.

“Tỷ đã chọn được hai gia tộc, muội xem ưng ý nhà nào, cứ nói.”

Đại tỷ đặt trước mặt ta hai tờ thông tin của hai gia tộc.

Một là nhà  Hứa gia, hoàng thương giàu có, công tử trong nhà phong thái tuấn tú, danh tiếng vang vọng trong kinh, nhưng xuất thân thương nhân, cả đời không thể làm quan.

Nhà kia là Mạnh gia, Định Nam hầu, quyền quý hiển hách, nguyên phối đã mất, đang muốn cưới kế thất. Vị hầu gia này lớn hơn ta mười tuổi, nhưng danh vọng cao, lại nắm thực quyền trong quân doanh.

Ta cân nhắc một hồi, đặt tờ thông tin của Mạnh gia trước mặt đại tỷ.

“Muội đã nghĩ kỹ rồi?” Đại tỷ luôn ung dung, nay hiếm khi tỏ ra nghiêm túc.

Đại tỷ cầm tờ thông tin của Hứa gia lên, cùng ta phân tích lợi hại:

“Hứa gia giàu có, công tử cũng là người hiền lành, với tài năng của muội, phu thê hòa thuận cả đời không phải việc khó.

“Nhưng Mạnh gia, tuy hiển hách thật, lại vướng bận tình cũ, đã nạp quý thiếp, còn giữ đích tử nắm giữ tước vị. Muội gả vào đó, e rằng khó có một ngày yên ổn.”

Ý của đại tỷ, ta hiểu rõ.

Hứa gia là tổ ấm vàng son phú quý, còn Mạnh gia là hang hùm hố rắn.

Nhưng dù là hang hùm hố rắn, cũng là nơi tốt nhất mà đại tỷ đã hạ mình cầu bệ hạ chọn trong số các gia đình quyền quý ở kinh thành.

Ta chỉ hỏi đại tỷ: “Huynh trưởng hiện nay có phải đang làm Trung lang tướng dưới quyền hắn?”

Đôi mắt đại tỷ thoáng qua chút đau thương, khẽ gật đầu.

Thế thì không cần phải suy nghĩ thêm.

Ta nhận lấy tờ thông tin của Hứa gia từ tay đại tỷ, ném vào lò lửa, ba lần quỳ lạy, tạ ơn ân điển của tỷ tỷ.

02

Đại tỷ chuẩn bị cho ta một đoàn rước dâu vô cùng lộng lẫy, khí thế.

Nhưng vào ngày thành hôn, Mạnh gia phái người đến báo:

“Hầu gia nói, đã là kế thất, chỉ cần ngồi kiệu vào cửa là được, những lễ tiết rườm rà khác có thể miễn.”

Huynh trưởng nổi giận, muốn ra mặt thay ta.

Nhưng ngày mai huynh ấy phải xuất chinh.

Lần này bình định phản loạn chính là cơ hội hiếm có, chỉ cần thu dọn tàn cuộc liền có thể lập công phong thưởng, chẳng đáng vì việc nhỏ mà làm hỏng đại cục thì không đáng.

Ta vội vã ngăn huynh trưởng, lại sai Lữ ma ma đưa hồng bao cho quản gia:

“Đã là ý của hầu gia, thiếp thân sao dám trái lệnh, giờ lành liền khởi hành.”

Dọc đường yên ắng thê lương, không chút không khí vui mừng.

Vừa bước vào Mạnh gia, Lữ ma ma vốn luôn điềm tĩnh cũng không nhịn được mà tức giận:

“Hầu gia Định Nam thật quá đáng, dù thế nào, ngài ấy cũng nhận thánh chỉ cưới tiểu thư nhà ta, muốn hống hách thì thôi đi, nhưng sao lại để trong phủ như đang có tang thế này, treo cả đèn lồng trắng!”

Ta khẽ dịch quạt che mặt, nghiêng đầu liếc mắt nhìn qua.

Cũng không đến mức quá đáng như vậy, chỉ thấy trước chính sảnh treo hai chiếc lồng đèn trắng, bên trong bày trí linh đường.

Linh vị ghi: “Tiên thất Mạnh phu nhân Cố thị”.

Ta lập tức minh bạch, Mạnh Thiên Hành vốn không định cùng ta bái đường, e rằng cố thê của hắn trên trời có linh, sẽ tức giận.

Biết điều, ta không làm mình làm mẩy, chỉ hỏi quản gia chỗ ở của mình.

Vừa bước chân vào, một viên đạn nhỏ tẩm mực liền bay thẳng tới trán ta.

May thay mấy năm nay ta theo huynh trưởng học chút kỹ năng phòng thân, né kịp thời, chỉ sượt qua trâm cài tóc bên mai.

Bằng không, mất mặt là chuyện nhỏ, nếu trúng đầu phải nằm mười ngày nửa tháng cũng chẳng phải chuyện đùa.

“hài tử ngỗ ngược từ đâu tới! Mau xuống đây!”

Lữ ma ma lo lắng cho ta, chỉ tay lên cây mà mắng lớn.

Phía sau liền vang lên giọng chua chát cay nghiệt:

“Đây là ai mà dám to gan xúc phạm thế tử của Định Nam hầu phủ? Một mụ già thấp kém hạ tiện mà dám mắng ta, thật không biết xấu hổ!”

Lời nói chỉ cây mắng bóng, ý tứ rõ ràng.

Ta quay đầu nhìn lại, thấy người vừa đến là một mỹ nhân phong thái diễm lệ, dung nhan như hoa đào.

Đối diện trận thế lớn mà chẳng chút e sợ, còn khiêu khích trừng mắt với ta, mang dáng vẻ đắc ý chờ xem ta mất khống chế.

Ta liền hiểu, nàng chính là thứ muội của Cố thị, quý thiếp trong phủ – Cố Vãn Ninh.

Nàng xúi giục thế tử do tỷ tỷ mình để lại, khiến ta ngày đầu tiên gả vào nhà đã khó chịu không yên.

Tốt nhất là ép ta mất lý trí, làm loạn với Mạnh Thiên Hành, phạm vào điều kiêng kỵ của tỷ tỷ nàng.

Như vậy, dù ta có gả vào đây làm chính thất phu nhân, nhưng không được trượng phu yêu quý, lại mất đi thể diện, chẳng khác nào hữu danh vô thực.

Nàng vẫn sẽ là người tôn quý nhất trong phủ.

Để mọi chuyện lan truyền ra ngoài, nàng ta cũng có thể phủi tay sạch sẽ.

Chỉ cần nói rằng đứa trẻ còn nhỏ, nàng ta là thiếp thất không tiện quản giáo, trong khi ta lại không có lượng bao dung của một mẫu thân, ngày đầu vào cửa đã lấy con của cố nhân làm bia để lập uy.

Mưu kế này nhìn qua quả thật rất hay. Đáng tiếc…

Ta khẽ cười, không chút oán giận, nắm lấy tay nàng:

“Đây là Cố muội muội phải không? Tỷ tỷ mới đến, mong rằng sau này muội muội hãy giúp đỡ nhiều hơn.”

Chiếc vòng tay trên tay ta được tháo xuống, thuận thế đeo vào cổ tay nàng.

Quả nhiên, nàng ghét bỏ, hung hăng hất ra.

Vòng tay rơi xuống đất, vang lên âm thanh trong trẻo, vỡ thành từng mảnh, ta cũng bị lực tay nàng làm cho suýt ngã không đứng vững.

Lữ ma ma dù tức giận nhưng vẫn không hồ đồ, nhất là theo đại tỷ bao năm trong cung, từng trải qua không ít cảnh hiểm nguy.

Ta khẽ ra hiệu cho bà một ánh mắt, bà lập tức làm ầm lên, đỡ lấy ta:

“Ôi trời đất ơi,Định Nam hầu phủ này rốt cuộc là kiểu quy củ gì đây? Thật là coi thường tôn ti, để kẻ dưới phạm thượng sao!”

Lời này đâm đúng chỗ đau của Cố Vãn Ninh, thân phận thiếp thất của nàng.

Nàng chỉ vào mặt ta mà gào thét:

“Ngươi là thứ gì, cũng xứng cùng ta xưng tỷ muội! Tỷ ta mới là phu nhân của  Định Nam Hầu phủ, nếu không phải vì tỷ tỷ ta sinh con mà mất mạng, làm gì có loại rác rưởi từ đâu tới, dám trèo lên cửa phủ hầu gia chúng ta!

“Chẳng qua dựa vào chút thủ đoạn của tỷ tỷ ngươi trong cung, muốn làm mưa làm gió ở đây, ta nói cho ngươi biết, trong lòng hầu gia chỉ có ta, chỉ có nhà họ Cố chúng ta. Ngươi muốn tỏ ra cao quý trước mặt ta? Được thôi, vậy cứ giữ lấy cái dáng vẻ cao quý đó mà ôm phòng không gối lạnh đi!”

Nàng dắt tay Mạnh Thừa Dận, ngẩng cao đầu rời đi.

Lữ ma ma lo lắng:

“Cô nương, nếu nàng ta đến cáo trạng trước mặt hầu gia, trong ngày đại hỷ này, hầu gia còn không chịu lộ mặt thì phải làm sao?”

Ta cúi đầu nhìn xuống đất:

“Không sợ nàng ta cáo trạng, chỉ sợ nàng ta không dám cáo trạng.”

Một chiếc vòng ngọc thượng hạng, quả thật đáng tiếc.

Nhưng nếu có thể đổi lấy thể diện cho đại hôn của ta, cũng coi như đáng giá.

“Nhặt những mảnh vỡ này lên, rồi phái người báo cho hầu gia rằng,  Cố di nương đã làm vỡ vòng tay ngự tứ.

Ta đã chẳng được danh phận, lại có lỗi, để hầu gia tự quyết định xem phải xử trí thế nào.”

03

Đêm đã khuya, sương lạnh thấm đẫm, nến hỷ cũng đã cháy tàn.

Mạnh Thiên Hành cuối cùng vẫn bước vào phòng ta.

Dung mạo cương nghị đoan chính, thân hình cao lớn khỏe mạnh.

Ta vốn tưởng rằng, Mạnh gia mấy đời cắm rễ nơi quân doanh, đến đời hắn đã chẳng còn cần đích thân nơi biên ải, cái phong cốt oai hùng của võ tướng ngày trước hẳn đã phai nhạt.

Không ngờ, cả con người hắn lại dứt khoát gọn gàng, còn trẻ trung hơn ta tưởng.

” nương nương định ngày thành hôn e rằng có chút vội vàng.

Hôm nay là ngày giỗ của Cố phu nhân, ta không ra mặt cũng là để giữ thanh danh cho Xá gia các nàng.”

Hắn lạnh lùng mở miệng, một câu cũng không nhắc đến chiếc vòng tay.

Nghe thì có vẻ như đang giải thích với ta, rằng hôm nay hắn để ta chịu nhục nhã, trở thành trò cười khắp kinh thành, là vì nghĩ cho danh dự của Xá gia.

Thực chất, hắn đang cảnh tỉnh ta.

Hắn có thể nhận thánh chỉ, chấp nhận cuộc hôn nhân này, nhưng tuyệt đối không phải kẻ yếu mềm, để cho các phi tần nội cung tùy ý điều khiển.

Nếu ta không biết điều, cố tình gây chuyện lớn, hắn cũng chẳng sợ.

Ngược lại, ta sẽ khiến đại tỷ và huynh trưởng bị liên lụy, cùng chịu lời đàm tiếu.

Rõ ràng, những gì đại tỷ ta tìm hiểu không sai, hắn là người mềm nắn rắn buông, mắt không dung được hạt cát.

Ta liền dứt khoát lật bài ngửa:

“Trước mặt hầu gia, thiếp thân vốn không dám vô lễ, càng không dám mạo phạm cố phu nhân, quấy nhiễu nàng ấy trên thiên trời, chỉ là…”

Ta nhẹ nhàng nâng chén rượu hợp cẩn, quỳ nửa gối dâng lên trước mặt hắn.

Sắc mặt lạnh lùng của hắn, rõ ràng thoáng có giao động.

Lúc hắn nhìn sang, vừa đúng lúc, ta lấy vẻ yếu đuối, để đôi mắt phủ chút lệ nhòe.

“Hầu gia vừa vào cửa đã khiến thiếp thân mất thể diện, sau này thiếp làm sao  xử lý việc trong hầu phủ đây?”

Hắn không đỡ ta đứng dậy.

Chỉ là ánh mắt phức tạp nhìn ta thật lâu, rồi tiếp nhận chén rượu.

Hắn ngửa đầu uống cạn một hơi, như đang xả hết nỗi đau bị kìm nén bấy lâu.

Ta thầm an tâm, đứng dậy thu dọn giường, định chuẩn bị hoàn thành lễ thành thâ