Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại KẾ THẤT MẠNH GIA Chương 4 KẾ THẤT MẠNH GIA

Chương 4 KẾ THẤT MẠNH GIA

3:24 chiều – 28/12/2024

“Kỳ thực, chỉ là sợ đứa bé trong bụng ta một ngày nào đó sẽ động đến gốc rễ của bọn họ.”

Cung cấm vốn không có bức tường nào ngăn được gió.

Chẳng mấy chốc, khi đến ngày sinh nở, đại tỷ không thể giấu được tháng mang thai, càng không thể giấu được giới tính của đứa trẻ.

“Cho nên, chuyện truyền thừa lập tự, thật ra không kể trước sau.

“Đợi lát nữa, ta sẽ đưa cho muội một phương thuốc, đem về dùng, chắc chắn hiệu quả gấp bội, giúp muội sớm mang thai.”

Đại tỷ sai tâm phúc đi lấy phương thuốc.

Ta vội ngăn lại.

Đối diện ánh mắt đầy thắc mắc của đại tỷ, ta chần chừ rất lâu, cuối cùng cũng nói ra sự thật.

Lữ ma ma đang dâng bánh, tay khẽ run lên, khay rơi xuống đất, tạo nên tiếng vỡ tan tành chói tai.

Tiếng vỡ kéo căng lòng người, khi ta ngẩng lên lần nữa, đôi mắt đại tỷ đã đỏ hoe, nhìn ta với ánh mắt sâu sắc.

“Muội muội ngốc nghếch, không có con, không có chỗ dựa, muội định sống thế nào trong phủ Định Nam hầu này suốt quãng đời còn lại?”

Mười ngón tay nàng giấu dưới bàn co chặt lại.

Những chiếc móng tay sắc nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay, chỉ một chốc đã để lại từng vệt máu.

Ta vội quỳ xuống bên chân tỷ tỷ, giống như khi còn nhỏ tỷ tỷ luôn vỗ về ta và huynh trưởng, để lại cảm giác yên tâm rằng chỉ cần có tỷ, mọi thứ sẽ ổn.

Ta nắm lấy tay tỷ tỷ, gỡ ra từng ngón tay cứng đờ.

Nhẹ nhàng mỉm cười qua hàng lệ:

“Ai nói muội muốn ở lại phủ Định Nam hầu suốt đời?

“Chỉ cần có đại tỷ và huynh trưởng, muội mãi mãi là con cháu  Xá gia.”

Đại tỷ cố nén nước mắt, cũng khẽ cười, gật đầu với ta.

“Huống hồ, muội không thể sinh con là thật, nhưng không có chỗ dựa thì chưa chắc.”

Đại tỷ khựng lại, rất nhanh liền hiểu ý trong lời ta.

Ngay lập tức, nàng sai người thỉnh bệ hạ ban ngự yến để chiêu đãi Mạnh Thiên Hành.

Trong tiệc, Mạnh Thiên Hành khác hẳn vẻ lãnh đạm thường ngày, chủ động đứng lên dâng rượu, hướng đại tỷ hành lễ:

“Ý tốt của nương nương, hạ thần hổ thẹn không dám nhận.

“Chuyện tuần doanh, cảm tạ nương nương đã âm thầm hỗ trợ.”

Đại tỷ nhìn ta, trao ánh mắt ngầm hiểu.

Người ngoài không hay biết, tỷ ta và Hải công công từ lâu đã đạt thành thỏa thuận.

Nếu tương lai đại tỷ bay cao, Hải công công chắc chắn không thiếu phần công lao.

Một vài màn diễn như thế, làm sao mà không thuận tay?

Nhưng trên mặt, đại tỷ giữ ý rất vừa phải, khéo léo bày tỏ thiện ý:

“Đều là người một nhà, hầu gia hà tất phải khách sáo như vậy.”

Đại tỷ cố ý đổi bát canh dưỡng thai thành rượu mơ:

“Chỉ là muội muội của bổn cung có chỗ không hiểu chuyện, mong hầu gia bao dung nhiều hơn.”

Mạnh Thiên Hành nhân cơ hội nhìn sang ta, gương mặt nghiêm nghị trước đây thêm vài phần ấm áp dễ gần.

Ngay trước mặt tỷ tỷ, hắn nắm lấy tay ta đặt trên bàn:

“Xá Văn Tích được nương nương dạy dỗ, vừa có nhan sắc, vừa có đức hạnh.

“Ngày trước hạ thần còn có khúc mắc trong lòng, quả thực thất lễ.

“Từ nay về sau, nhất định sẽ đối tốt với nàng.”

Để tỏ thành ý, hắn sai người mang đến chiếc rương lớn ta thường mang vào cung, nói là trước kia sính lễ thiếu, nay muốn bù thêm của hồi môn cho ta.

Ta và đại tỷ lập tức hiểu rằng hắn không muốn để  Xá gia có lý do bắt lỗi.

Nhưng đến nước này,  ta và đại tỷ lại nhất quyết phải khiến hắn chịu thua.

“Phu thê các người đã thành một thể, của ngươi cũng là của nàng, của nàng cũng là của ngươi.”

Đại tỷ không những trả lại chiếc rương, còn đưa thêm vài tấm địa khế.

Chỉ đề xuất với hắn một yêu cầu:

“Nghe nói sinh thần của thế tử sắp đến, bản cung là dì ruột của hắn, coi như chuẩn bị lễ mừng sinh thần sớm vậy.”

09

Cố Vãn Ninh nay đã biết khôn khéo hơn.

Mạnh Thiên Hành liên tục nhiều ngày nghỉ lại ở viện của ta, nàng không những không khóc không làm loạn, mà còn sáng tối thỉnh an, chưa bỏ sót một ngày.

Chỉ có điều, lần nào nàng cũng dẫn theo Mạnh Thừa Dận.

Một lớn một nhỏ, mỗi lần đến đều kể mãi về những câu chuyện ngày xưa của Cố phu nhân.

Mạnh Thiên Hành, dù đôi khi dùng ánh mắt liếc nhìn thần sắc của ta, nhưng không tránh được phải phụ họa đôi câu.

“Hầu gia, sinh thần của Thừa Dận, chẳng bằng vẫn theo lệ cũ, chúng ta trở về Cố gia tổ chức?”

Mạnh Thiên Hành còn chưa kịp đáp, chuyện như thể đã được quyết định.

Mạnh Thừa Dận vui mừng nhảy nhót, vỗ tay hò reo không ngớt.

Cố Vãn Ninh bắt đầu tự ý sắp xếp, dự định gửi thiệp mời tới các gia đình quyền quý, nhân đó còn dùng ánh mắt đầy khiêu khích nhìn ta, như muốn tuyên bố:

Dù tạm thời ta đã đứng vững ở phủ Định Nam Hầu, thiết lập uy quyền của chủ mẫu, thì có làm sao?

Máu chảy trong thân thể Mạnh Thừa Dận vẫn là máu của Cố gia.

Sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ giẫm ta dưới chân.

Nàng còn muốn cho khắp kinh thành thấy, dù là thiếp thất, nàng vẫn có thể sống phong quang hơn chủ mẫu.

Ta không đôi co với nàng ngay tại chỗ, chỉ mời phu tử dạy dỗ Mạnh Thừa Dận đến, trước mặt Mạnh Thiên Hành, cặn kẽ kể rõ việc học hành của hắn.

“Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, bài tập giao nộp đều làm qua loa, sai sót đầy rẫy.”

Lão phu tử, một người luôn cứng nhắc và thanh cao, không chút nể mặt, lời lẽ hết sức thẳng thắn:

“Lễ nghi giữa đích và thứ vốn là luân thường đạo lý. 

Nếu tiểu thế tử chỉ nghe theo sự dạy bảo của bậc trưởng bối trong nhà, chỉ chú trọng võ nghệ mà không chuyên tâm học hành, thì cần gì lão phu ở đây?

 Chẳng qua là phí công vô ích! Lão phu xin từ chức, hầu gia không cần giữ.”

Phu tử vì nể mặt mũi  hầu phủ, không chỉ đích danh Cố Vãn Ninh, chỉ nói đến trưởng bối trong nhà.

Nhưng ý đã quyết, ngay cả học phí tháng này cũng không nhận, phất tay áo bỏ đi.

Nhi tử bất tài, lại bị người ngoài mỉa mai, khiến Mạnh Thiên Hành tức giận đến đỏ mặt.

Cơn giận của vị võ tướng oai phong, trút hết lên đống bài tập viết nguệch ngoạc.

Mảnh giấy vụn tung bay khắp phòng.

Ta chọn đúng thời cơ, cầm bút viết bốn chữ lên giấy: “ Liếm nghé chi tình(thương con như trâu liếm nghé), rồi đưa lên trước mặt hắn.

“Ta không ngờ, chữ của nàng, lại đẹp đến vậy.”

Nét chữ uyển chuyển mà mạnh mẽ, đầy phong thái thanh nhã.

 Xá gia ta vốn là thư hương thế gia trăm năm, nét chữ của ta thừa hưởng từ phụ thân.

Nhưng đối diện lời khen của Mạnh Thiên Hành, ta chỉ nhẹ nhàng đùa:

“Chuyện của thiếp thân, hầu gia còn chưa biết nhiều lắm.”

Hắn thoáng vẻ hối hận, cầm lấy tay ta, vuốt ve đầu ngón tay, tâm trạng dần bình ổn lại.

Ta nhắc đến chuyện hồi nhỏ:

“Nét chữ của thiếp thân, nhờ phụ thân khai sáng, lại nhờ đại tỷ luôn nhắc nhở nghiêm khắc mà luyện khổ công, mới có thành tựu hôm nay.

“Họ luôn nói, triều ta tuy lấy võ mà dựng nước, nhưng lấy văn mà trị quốc.

“Thiếp thân dù là nữ nhi, không được ra làm quan, thì luyện nhiều hơn chút cũng là điều tốt.”

Nghe xong, Mạnh Thiên Hành trầm ngâm suy nghĩ, hồi lâu, mới thở dài:

“Phụ thân và đại tỷ của nàng quả thực nhìn xa trông rộng, họ nói đúng.”

Xuất thân từ gia đình được ban tước, lại làm quan mấy chục năm, Mạnh Thiên Hành nắm quyền chỉ huy quân đội kinh kỳ, chỉ là một quan tam phẩm, còn thường bị hoạn quan áp chế, hẳn hiểu rõ điều này, nên không khỏi cảm thán.

Trước mắt, đứa con hắn coi trọng nhất cũng rất có thể đi vào vết xe đổ, làm sao hắn cam lòng?

“Thiếp thân biết hầu gia vẫn nhớ cố nương, không muốn để thiếp thân – một kế mẫu – can thiệp chuyện của Thừa Dận.

“Nhưng phu tử có câu nói rất đúng, dẫu lời lẽ có phần thẳng thắn.

“Thừa Dận là đích tử của Mạnh gia, là thế tử của phủ Định Nam Hầu.

“Mai sau, khi kế thừa gia nghiệp, hắn đại diện cho vinh quang của tổ tiên Mạnh gia, tuyệt không phải của Cố gia.

“Thiếp thân nghĩ, nếu cố nương trên trời có linh, tâm nguyện lớn nhất của nàng, chính là mong Thừa Dận không bị người đời chê trách, có được tiền đồ sáng lạn.

“Nặng nhẹ ra sao, xin hầu gia vì hầu phủ, vì Thừa Dận, mà suy xét kỹ càng.”

10

Chạng vạng tối, Cố Vãn Ninh chạy tới viện của ta, lớn tiếng làm loạn.

“Ta thật xem nhẹ ngươi, Xá Văn Tích!

“Giả hiền, giả yếu, ở cái góc nhỏ ba thước vuông này phô trương chút tài cán thì thôi, lại còn lớn gan muốn đạp lên đầu Cố gia chúng ta để ra oai!

“Đừng tưởng ta không biết ngươi tính toán gì, trước thì dụ dỗ hầu gia tỏ ra rộng lượng, chỉ cần sinh được đích tử, liền trở mặt đoạt lấy tước vị!

“Đáng tiếc thay, hầu gia đối với tỷ tỷ ta tình sâu nghĩa trọng, ngươi thắng được một buổi tiệc sinh thần, nhưng tuyệt đối không thể thắng cả đời!”

“Vậy thì ta cũng đã thắng ngươi rồi.”

Trước giờ, dù ở nơi đông người hay riêng tư, ta luôn giữ mình kín đáo, không đối đầu trực diện với Cố Vãn Ninh.

Nàng chắc hẳn nghĩ rằng ta mãi mãi nhẫn nhịn, dùng chữ “giả” để diễn vai đến cùng.

Nhưng nay, khi Mạnh Thiên Hành đã dành bảy phần kính trọng và ba phần tin tưởng cho ta, ta cớ gì phải uất ức bản thân?

Ta chỉ muốn khiến nàng hoàn toàn nổi điên.

“Ngươi nói gì?”

Nàng giận đến nhảy dựng, mấy bước lao tới, giơ tay định tát ta để trút giận.

Ta vẫn ung dung thưởng trà, không chút bối rối.