Ta gả cho con trai của kẻ thù không đội trời chung của cha mình.
Trước khi lên kiệu hoa, phụ thân nắm chặt tay ta, giọng đầy nghiêm khắc nhưng ánh mắt lóe lên tia hi vọng: “Tiểu Chu, con phải làm cho nhà hắn long trời lở đất, gà bay chó sủa, lấy hết cái khí thế ngỗ ngược thời trẻ của con ra mà phá rối đi!”
Ta xoa trán, lắc đầu: “Cha, đừng đặt kỳ vọng quá lớn vào con.”
Ông giữ chặt tay ta không buông, lớn tiếng khích lệ: “Cha tin con có thể làm được! Khi xưa con đã khiến cha không thăng quan phát tài được, sao lại không thể khiến nhà họ Cố cũng chẳng yên ổn!”
Lại lôi chuyện cũ ra rồi.
“Đã nói mực trên tấu chương không phải con làm đổ mà!”
Ta nhanh chóng trèo lên kiệu hoa, giữ chặt màn cửa, dặn người khiêng chạy thật nhanh.