Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MẪU THÂN TRAO CHO TA HỆ THỐNG MỊ HOẶC Chương 10 MẪU THÂN TRAO CHO TA HỆ THỐNG MỊ HOẶC

Chương 10 MẪU THÂN TRAO CHO TA HỆ THỐNG MỊ HOẶC

5:00 chiều – 27/11/2024

“Chắc là thừa dịp Hứa Huân không có nhà, đi tìm gã nam nhân nào đó tư thông rồi chứ gì!”

Ta đảo mắt nhìn quanh, ngoài Lý thị, chỉ có vài người hầu đi theo.

Ta lắc đầu, vẻ mặt đầy kinh hoảng và oan ức: “Phu nhân, lời này của ngài thật cay nghiệt. Sao tiểu nữ có thể làm chuyện như vậy?”

Lý thị cười khẩy: “Nhân chứng, vật chứng đều có đủ, ngươi còn dám chối cãi sao?”

Ta giật mình kinh hãi. Chứng cứ? Chẳng lẽ có người nhìn thấy ta gặp Hoàng thượng tối qua?

Khóe môi ta khẽ nhếch, một nụ cười hiện lên.

Chuyện này càng lúc càng thú vị.

Nhưng khi thấy người bị đưa tới, ánh mắt ta lập tức mở to đầy kinh ngạc.

Là hắn!

Ta nhìn chằm chằm vào hắn, đầu ngón tay siết chặt, đâm sâu vào lòng bàn tay đến mức đau nhói.

Lý thị liếc nhìn người kia, ngẩng cằm nói:

“Quản sự Lý, ngươi kể rõ ràng ra xem. Tối qua tiện nhân này đã dùng thủ đoạn gì để quyến rũ ngươi?”

“Ngươi nói cho rõ, ta sẽ cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội, chỉ phạt một tháng bổng lộc của ngươi.”

“Thêm nữa, sẽ ban Ngọc Nô làm thê tử của ngươi!”

16

Quản sự Lý nghe vậy, đôi mắt sáng rỡ.

Hắn xoa tay cười khanh khách, để lộ hàm răng vàng ố.

Lý thị nhìn thấy thế, lập tức nhíu mày, lùi lại vài bước, vẻ mặt đầy chán ghét.

“Hồi bẩm phu nhân, tối qua, chính là Ngọc Nô quyến rũ nô tài!”

“Nàng ấy cầm theo chiếc khăn tay, nói rằng ngưỡng mộ nô tài, muốn cùng nô tài… xuân phong một khắc. Chúng ta liền…”

Hắn cười càng lúc càng ghê tởm.

Lý thị nửa như tin, nửa như dò xét: “Quản sự Lý, Ngọc Nô dù thấp kém, nhưng cũng là thiếp thất của đại công tử.”

“Không có chứng cứ, ngươi chớ ăn nói bừa bãi!”

Quản sự Lý lập tức đáp: “Chứng cứ nô tài có đây!”

Hắn lấy từ trong người ra một chiếc khăn tay, mở ra trước mặt mọi người.

Ta liếc nhìn chiếc khăn, rồi cúi gằm mặt xuống.

Đó quả thực là khăn tay của ta.

Hoa văn trên khăn, trong phủ chỉ có mẫu thân ta thêu được như vậy, mọi người đều nhận ra.

Lý thị lập tức hớn hở, gọi người bắt giữ ta, rồi giáng một cái tát mạnh vào mặt ta!

“Chát!”

Má ta nóng rát, đau nhói như bị thiêu đốt, khiến nước mắt trào ra.

Đau quá.

Ta nhận ra rồi.

Chiếc khăn tay đó, là thứ mà mẫu thân ta đã làm mất vào đêm bà qua đời.

Đêm đó, những kẻ đến tìm bà đã hành hạ bà suốt cả đêm.

Ta nghe thấy bà van xin: “Van cầu ngài, theo như đã hứa, hãy cho mẹ con ta chút đồ ăn…”

“Phì! Đại gia đây không ghét bỏ việc ngươi bị nhiều nam nhân vấy bẩn đã là may rồi, còn dám đòi hỏi? Phu nhân không cho, ngươi đừng mơ!”

“Ngài, chẳng phải đã nói trước rồi sao? Xin ngài, ta còn có một nhi tử, đứa nhỏ cần ăn để sống mà…”

“Hê hê, nhi tử ngươi cũng đẹp đấy. Nếu muốn có đồ ăn, để ta…”

“Á! Đồ tiện nhân, ngươi dám cắn ta!”

Những gã nam nhân đến tìm mẫu thân luôn nhìn ta như thú dữ nhìn con mồi.

Mẫu thân vì bảo vệ ta, luôn nhốt ta trong gian phòng bên cạnh.

Đêm ấy, ta lo lắng đến bật khóc, mãi cho đến khi bà mở cửa.

Ta ôm lấy thân hình mềm nhũn của bà, nhìn bà trút hơi thở cuối cùng.

Chiếc khăn tay mà bà luôn mang bên mình đã biến mất.

Ta biết, nó đã bị một trong những kẻ kia lấy đi.

Ta nhắm mắt lại, như thể quay về ngày mưa bi thương ấy.

Khi mở mắt ra lần nữa, chiếc khăn tay của mẫu thân đang ở trong tay quản sự Lý.

Hắn giơ cao chiếc khăn, nước miếng gần như chảy ra, ánh mắt ghim chặt vào ta.

Ta siết chặt bàn tay, ánh nhìn như muốn xuyên thấu hắn.

Lý thị thấy ta cứng họng, không nói được lời nào, càng thêm đắc ý, mặt mày hớn hở, nụ cười ngập tràn khinh miệt.

“Cùng hạ nhân trong phủ thông dâm, đội nón xanh cho đại công tử, đây là tội đáng bị dìm lồng!”

“Ta là phu nhân của Đại tướng quân, không cần báo cho Đại tướng quân hay đại công tử. Chuẩn bị lồng gỗ ngay lập tức!”

Chưa đầy một khắc, ta đã bị nhét vào một chiếc lồng gỗ chắc chắn.

Chiếc lồng được treo lơ lửng trên mặt hồ giữa hoa viên.

Thanh gỗ làm lồng cực kỳ to lớn, ngay cả hai bàn tay của ta cũng không nắm hết được.

Một khi dây thừng treo lồng bị cắt đứt, ta chắc chắn không có cách nào thoát ra.

Chỉ còn con đường chết.

Lý thị vì ta mà mất Hứa Huân, oán hận dồn nén suốt bao ngày.

Giờ đây, trong lòng bà ta hẳn là vô cùng thỏa mãn!

Đúng như dự đoán, bà gần như ngay lập tức ra lệnh cho thuộc hạ đẩy nhanh mọi thứ.

Khi tất cả đã chuẩn bị xong, bà lập tức bảo người cắt dây.

Trên đầu, tiếng cắt dây “xoạt xoạt” vang lên rõ mồn một.

Lý thị ngồi trên một con thuyền nhỏ, chèo đến gần ta, vẻ mặt đắc ý nở nụ cười độc ác.

“Ta đã nói rồi, ngươi đừng mong đắc ý quá lâu.”

“Ngươi cướp đi Hứa Huân thì sao chứ? Ta vẫn là phu nhân Đại tướng quân, ta vẫn còn Chương nhi. Đợi ngươi chết rồi, Hứa Huân sớm muộn gì cũng quay lại với ta!”

“Ta chẳng mất đi thứ gì cả, còn ngươi thì chỉ có chờ chết thôi!”

Ta ngẩng đầu nhìn bà ta, khẽ cười.

“Thật sao?”

Nụ cười của Lý thị khựng lại trong giây lát, rồi bà hừ lạnh: “Ngông cuồng! Ngươi nghĩ đến nước này rồi, còn có ai có thể cứu ngươi sao?”

“Hứa Huân thì vẫn đang ở quân doanh, Đại tướng quân thì đã rời phủ từ sáng sớm.”

“Hoàng thượng thì ở xa nơi này cả một quãng đường dài.”

Bà ta rút một thanh đao ra, tự tay vung chém vào sợi dây trên đầu ta.

“Chát!”

Tiếng dây đứt vang lên.

Lồng gỗ rơi xuống nước.

Ta lập tức chìm sâu vào lòng hồ!

End