Chưa bao giờ nàng nói mình là nam hay nữ, chỉ là ta mặc nhiên nghĩ nàng là nữ mà thôi!
Ta nhớ lại biết bao lần ban ngày, vì muốn lấy lòng nàng, ta đã tự tay mang bánh mì mới đến, đút hoa quả cho nàng ăn, thậm chí… còn tìm cả canh bổ để khuyến khích nàng cố gắng tăng thêm vòng ngực.
Ngồi trong kiệu, ta vẫn chưa hoàn hồn.
Giang Tú chọc vào mặt ta, nghi ngờ hỏi:
“Không gặp được đệ đệ của ta, ngươi thất vọng lắm sao?”
Ta lắc đầu ngây ngô, biết trả lời thế nào đây? Lẽ nào nói rằng ta từng mặc váy, hào hứng rủ đệ đệ nàng mặc đồ đôi chị em?
“Thật ra, Định Viễn Đại tướng quân thật sự chính là Giang Luật. Một năm trước, hắn trúng độc, đúng lúc biên cương bị địch xâm lấn, Thái tử và Hoàng thượng đã cử hắn lên đường ra trận. Ta lén mặc áo giáp của hắn, rời kinh trước một bước. Không ai biết, thật ra cả ta và đệ đệ đều biết hành quân đánh trận, ta cũng biết võ.”
“Chỉ là, Giang Luật vóc dáng cao hơn ta nên ta buộc phải mang lót tăng chiều cao để trông cao ngang bằng hắn.”
“Ngươi chưa từng nhận ra thân phận của hắn sao?”
Giang Tú đột ngột quay sang hỏi ta.
Ta bực bội nói:
“Tướng quân giả trang quá giỏi, còn giống nữ nhân hơn cả nữ nhân.”
Chẳng trách Hầu gia chưa từng đồng phòng với hắn, lại còn sợ hắn đến vậy. Hóa ra là tình đồng chí.
“Tiểu Đề, ngươi có muốn đi theo Giang Luật không?”
“Đi… đi đâu?”
Ta ấp úng, không biết nên nói thế nào.
“Giang Luật trong thư nói rằng, ngươi không thích kinh thành, ngươi khao khát cuộc sống tự do, rộng lớn. Lần này về, hắn nghỉ ngơi một tháng, sau đó sẽ trở lại biên cương, không có lệnh sẽ không hồi kinh.”
Đúng vậy, ta không thích kinh thành. Nếu không gặp Vây Cá và Hầu gia, ở chốn quyền quý nói một câu ba lớp nghĩa này, ta e rằng đã đi theo con đường chết thảm của nữ phụ độc ác từ lâu.
“Giang Luật nói sẽ nuôi ta, hắn đi đâu, ta đi đó.”
Ta ngượng ngùng cúi đầu.
5
Giang Tú bật cười ha hả, vỗ mạnh lên vai ta, cười to:
“Tốt lắm!”
Cái vỗ của nàng suýt chút nữa làm ta ngã cắm đầu xuống đất.
Tại phủ Thái tử, khi chúng ta vào, Giang Luật đã bị chuốc say và đưa vào hậu viện.
Ta sốt ruột trong lòng nhưng không thể để lộ ra.
Giang Tú bảo người đi mang hắn ra, nhưng Tống Bán Lân lại đứng chặn trước mặt.
“Có phải phu nhân sợ Thái tử mưu hại tướng quân không?”
“Ta không nghi ngờ Thái tử, nhưng ta nghi ngờ ngươi.”
Không hổ là người từng ở chiến trường một năm, lời nói thẳng thừng đâm trúng tim đen của Tống Bán Lân.
“Ngươi… Thái tử, phu nhân nói như vậy thật oan cho thiếp.”
Nàng ta kéo tay áo Thái tử, lắc lư oán trách.
Nhân lúc Giang Tú bị ngăn cản, ta lén lút đi đến cửa phòng khách ở hậu viện.
Vừa đến nơi, ta thấy vài nữ nhân ăn mặc lòe loẹt từ cuối con đường nhỏ đi tới, điệu bộ phô trương.
Ta nhanh chóng bước vào phòng trước, liền thấy Giang Luật say đến không còn tỉnh táo nằm trên giường.
Hắn đã uống bao nhiêu rượu vậy? Ra trận giết địch cũng như thế này sao?
Ta tức giận định giơ tay véo mặt hắn, nhưng tay vừa chạm vào mặt, đã bị hắn nắm lấy.
“Tiểu Đề đau lòng ta sao?”
Giang Luật chớp mắt, khóe môi khẽ nhếch, vẻ nữ tính đã biến mất, thay vào đó là nét nam tính mạnh mẽ.
Vốn dĩ dung mạo đã xuất sắc, giờ mặc lại nam trang, trông hắn càng khiến người khác không thể rời mắt, tim ta đập thình thịch.
Ta nuốt nước bọt:
“Ai đau lòng ngươi? Có mà Thái tử đau lòng ngươi, tìm bao nhiêu cô nương đến đây hầu hạ ngươi thì có. Nếu ngươi còn nằm mãi, sợ rằng sẽ thành cảnh thê thiếp đầy nhà.”
Giang Luật nhanh chóng ngồi dậy, với lấy chiếc mặt nạ bên cạnh đeo lên, kéo ta vào lòng rồi nhảy qua cửa sổ ra ngoài.
Ta bị hương gỗ mát lạnh bao trùm, đầu óc mơ màng, mặt nóng bừng như có thể nướng bánh.
Ở tiền viện, Giang Tú đang nổi trận lôi đình, còn chúng ta đã trèo tường ra khỏi phủ Thái tử.
Giang Luật đưa ta về Hầu phủ, trước khi đi, hắn lấy toàn bộ sổ đất, ngân phiếu từ người ra, nhét hết vào tay ta.
“Đây là toàn bộ gia sản của ta. Tuy không bằng trước kia nhưng ở biên cương ta vẫn còn nhiều, khi đó sẽ đưa nàng cùng đi, tất cả đều là của nàng.”
Ta không nhận:
“Ta không cần, ta là thiếp của Hầu phủ, sao có thể theo ngươi đến biên cương.”
Giang Luật lo lắng, nhỏ giọng giải thích:
“Trước kia lừa nàng là ta không đúng. Nhưng… Tiểu Đề, tỷ phu của ta là người sợ vợ, khi ra ngoài, ngay cả dấu son trên mặt cũng do thị vệ vẽ lên. Giữa họ, không ai có thể chen vào được.”
Ta không nhịn được, quay lưng cười:
“Ai thèm để ý Hầu gia.”
Hắn hẹn với ta, đến lúc đó sẽ đưa ta đi cùng.
Đại công chúa sau đó lại tìm ta một lần nữa, bảo ta khuyên Tướng quân quy thuận Thái tử.
Ta cười nhạt hỏi bà:
“Dựa vào cái gì?”
Bà nghiêm mặt nói:
“Bán Lân được lợi, ngươi cũng sẽ được lợi. Ta sẽ cho ngươi thân phận nghĩa nữ, khi đó con ngươi sinh ra sẽ được nuôi trong phủ, không cần nhìn sắc mặt Hầu gia hay phu nhân. Ta biết nàng không phải người dễ đối phó.”
“Phu nhân không dễ đối phó, nhưng chính nàng đã cho ta miếng cơm ăn, cứu mạng ta sống sót.”
Ta thẳng thừng bác bỏ.
Vì muốn Tống Bán Lân được che chở, và để giữ lấy binh quyền của Tướng quân, bà ta thậm chí sẵn sàng cho ta thân phận nghĩa nữ. Thật nực cười.
Chúng ta vốn dĩ là mẹ con ruột, vậy mà còn phải chờ bà ban ân cho một danh phận.
Ta quay người bước đi, vừa mở cửa liền đụng trúng Tống Bán Lân. Khi nàng ta ngã xuống, khóe môi nàng ta hiện lên một nụ cười độc ác.
Ta khẽ giật mình, theo bản năng đỡ lấy nàng ta.
Tống Bán Lân ôm bụng, lớn tiếng gọi người đến, ta cũng ôm bụng, kêu đau.
Giang Luật không biết xuất hiện từ lúc nào, lao tới ôm ta ngang lưng:
“Nếu đứa trẻ của tỷ phu gặp chuyện gì, tỷ tỷ của ta nhất định sẽ đến cáo trạng với Hoàng thượng!”
Nói xong, hắn bế ta nhanh chóng chạy về Hầu phủ.
Trong phủ, người qua kẻ lại, ai cũng tỏ vẻ hoảng loạn bận rộn. Vây Cá và Khổ Qua đã đi đi lại lại hơn chục vòng, bánh mì cũng ăn hết ba lượt.
Ta nằm trên giường, Giang Luật chỉ vào chiếc bụng giả của ta, tức giận quát:
“Dù là giả thì nàng cũng không thể lấy thân mình ra làm đệm. Nàng ta là thứ gì mà đáng để nàng phải làm vậy!”
“Ta biết ngươi sẽ đến tìm ta.”
Ta nắm lấy ngón tay hắn, ánh mắt đầy vẻ lấy lòng:
“Hơn nữa, ta cũng để lại thư cho ngươi rồi. Nàng ta trốn sau cánh cửa, ngươi không phải đã thấy sao?”
“Lỡ như ta không kịp đến thì sao? Nhưng cuối cùng ta vẫn để nàng ngã đấy thôi.”
Hắn mặt lạnh, nhưng vẫn không nỡ rút tay ra.
“Ta tin ngươi.”
Giang Tú kéo Hầu gia đang định xông vào cười trộm rồi đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Ngoài cửa, Hầu gia bị Giang Tú véo một cái liền nước mắt ròng ròng, khóc lóc chạy đi cáo trạng với Hoàng thượng.
Đại công chúa dẫn Tống Bán Lân cùng vào cung cầu xin.
Vì hoảng sợ, nàng ta động thai khí, lại sinh non. Bụng bảy tháng, nhưng đứa trẻ sinh ra lại như đủ tháng.
Thái tử cùng mọi người kinh ngạc.
Nữ hài có dung mạo rất giống Thái tử, ngoại trừ ở đuôi lông mày có một nốt ruồi đỏ nhỏ.
Nơi đó, Thái tôn cũng có một nốt y hệt.
Thì ra Thái tôn và Tống Bán Lân đã sớm lén lút qua lại.
Thái tử giận dữ, muốn dìm nàng ta cho chết nhưng Thái tôn ngăn cản, nói rằng nếu không vì Thái tử, họ đã ở bên nhau từ lâu rồi.
Thái tử phi cũng là lần đầu động thủ với con trai mình, không kiềm chế được liền tát hắn một cái.
Hoàng thượng phất tay áo rời đi, tuyên bố phế Thái tử. Sau đó, lập Ngũ hoàng tử làm Thái tử.
Sự việc nhơ nhuốc này xảy ra ngay trong cung, không thể che giấu.
Ngũ hoàng tử, người tài hoa hơn người, tính tình lại ôn nhu, trong tiểu thuyết vốn là con của một cung nữ, xuất thân thấp kém, nên luôn che giấu tài năng.
Thái tử là con của tiên Hoàng hậu, do Hoàng hậu hiện tại không có con nên nhận hắn làm con mình. Nhưng khi chuyện xảy ra, bà lập tức bỏ rơi Thái tử, chuyển sang nhận Ngũ hoàng tử làm con đích tôn.
Từ lời Giang Tú, ta biết được kết cục của Tống Bán Lân.
Nàng ta bị đưa về phủ Thái tử, Đại công chúa vì thấy nàng ta làm mất mặt nên đã nói ra việc nàng ta mạo nhận Quận chúa.
Trong chốc lát, Tống Bán Lân bị đẩy về nguyên hình.
Nửa tháng sau, nghe tin nàng ta trượt chân rơi xuống giếng, chết đuối. Thái tôn đau đớn không muốn sống, nửa đêm cầm dao tấn công Thái tử.
Thái tử phi đến kịp, cha con hai người một chết một bị thương. Hoàng thượng giáng Thái tôn thành thường dân, trục xuất khỏi tông tộc.
Đại công chúa muốn nhận lại ta, nhưng ta lại vì khó sinh mà một xác hai mạng.
Khi Giang Luật xuất kinh, ta cải trang làm tùy tùng đi theo hắn.
Vây Cá cùng các tỷ muội bịn rịn, đứng bên cửa sổ khách điếm vẫy khăn tay tạm biệt.
Một năm sau, ta mở một tiệm bánh mì ở biên cương, Vây Cá nhờ người gửi đến bánh cưới của Xuân Nha.
Giang Luật nhìn thấy, lòng chua xót hỏi ta:
“Không biết bao giờ ta mới được ăn bánh cưới của mình?”
Ta lấy ra tờ giấy chọn ngày lành từ một thầy bói đầu phố, đặt trước mặt hắn:
“Vậy ngươi chọn một ngày đi?”
Giang Luật há hốc miệng, mừng rỡ bế ta lên:
“Nương tử, phần đời còn lại, xin được nhờ cậy nàng!”
End