Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TIÊU NGỌC PHU NHÂN Chương 5 TIÊU NGỌC PHU NHÂN

Chương 5 TIÊU NGỌC PHU NHÂN

10:14 sáng – 18/11/2024

Khi ta đến tiệm bánh để xem các loại bánh mới mà Vây Cá và các tỷ muội nghiên cứu, Đại công chúa bất ngờ ghé qua.

Bà cầm một phần chân giò kho đỏ, ánh mắt đỏ hoe, dịu dàng nhìn ta:

“Nghe nói ngươi rất thích ăn chân giò kho. Đây là ta đích thân làm, muốn ngươi nếm thử.”

Mặt ta lập tức biến sắc!

Ai thích ăn? Rốt cuộc là ai thích ăn chứ! 

Rõ ràng là Hầu gia thích ăn! Không phải vì ta thích chân giò mà mới có tên là Tiểu Đề!

Khổ Qua che miệng cười trộm:

“Ý tốt của Đại công chúa, e rằng Tiểu Đề không nhận nổi.”

“Dù sao, món mà Tiểu Đề ghét nhất chính là chân giò kho đỏ.”

Cô nương này đúng là miệng lưỡi giỏi hết phần thay ta! Hôm sau nhất định phải tặng nàng một xấp lụa thưởng từ Thái hậu làm quà sinh nhật mới được!

Mặt Đại công chúa cứng đờ, lúng túng thu tay lại.

Đúng lúc này, Tống Bán Lân đi ngang qua, thấy nghi trượng của Đại công chúa liền bước vào. Vừa nhìn thấy phần chân giò, nàng lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Nàng cắn răng, tức tối kéo tay Đại công chúa:

“Mẫu thân, tại sao lại phải hạ mình lấy lòng tiện nhân này?”

Đại công chúa lạnh mặt:

“Không được ăn nói hồ đồ! Đây là…”

Ta giật mình, suýt nghĩ bà sẽ không ngần ngại nói ra thân phận của ta. Nhưng cuối cùng bà vẫn nén lại.

“Tiếng tiện nhân đó, không biết là mắng ai?

 Giọng phu nhân từ ngoài cửa vọng vào.

“Bảo ngày mai dựng ngay một tấm bảng ở cổng, viết rõ: Tiện nhân và chó không được vào.”

Nàng lạnh lùng dặn Khổ Qua đi làm.

Tống Bán Lân tức đến môi run rẩy, mượn cớ đau bụng để kéo Đại công chúa rời đi.

Ta nhìn bóng lưng hai người vừa đi vừa ân cần hỏi han, cười lạnh một tiếng.

“Tiểu Đề có nhận ra vì sao Đại công chúa thay đổi thái độ không?”

“Vì bà ta nghĩ rằng Quận chúa Nguyên An không thể thu phục được lòng Thái tử, Thái tử phi lại chèn ép, mà ta mang trong bụng cốt nhục duy nhất của Hầu gia, sau này sẽ là thế tử, nên bà ta muốn nhận ta.”

Tình mẫu tử này mỏng hơn tờ giấy, câu nào cũng đầy toan tính.

“Vậy ngươi có nhận không? Nếu nhận, sau này có ai ức hiếp ngươi, ít ra ngươi cũng có chỗ dựa.”

“Không nhận. Lẽ nào phu nhân nói sẽ nuôi ta, lại để ta bị người khác bắt nạt sao?”

Ta bỗng dưng dám liếc phu nhân một cái đầy khiêu khích. Phu nhân ngẩn ra, mặt thoáng đỏ, đưa tay gãi nhẹ mũi, ánh mắt lảng tránh:

“Tất nhiên là không.”

“Nếu ta không nhận, vậy giao cho phu nhân xử lý được chứ?”

Ta hờ hững phất tay:

“Phu nhân muốn làm gì thì làm, ta tin phu nhân.”

Sau đó, ta nhét một chiếc bánh mì vị chua cay vào miệng nàng, nhìn phu nhân biến sắc chỉ trong một giây.

Gương mặt mỹ nhân thoáng hiện nét đau khổ, như sắp rơi lệ, chạy đến hỏi Vây Cá:

“Hình như hơi cay quá, hay bớt chút ớt đi?”

Vây Cá dùng đuôi bút chọc vào đầu phu nhân:

“Phu nhân không ăn được cay đến vậy sao?”

Ta cười thầm.

Phu nhân sau khi trở về liền sai người thả tin ra ngoài. Rằng từ nay, con cái ta sinh ra đều sẽ được ghi dưới danh nghĩa con của nàng, trở thành con trai, con gái của nàng.

Đại công chúa lúc này mới chịu yên lặng.

Đến gần cuối năm, triều đình truyền tin về rằng Định Viễn Đại tướng quân, người đã đánh trận suốt một năm qua, sắp trở về kinh.

Hầu gia mỗi ngày đều ăn mặc lộng lẫy, đứng ở cổng thành đợi đón.

Ngày Định Viễn Đại tướng quân vào kinh, dân chúng đứng kín hai bên đường để chào đón.

Không ít cô nương đến tuổi cập kê còn ném khăn tay ra.

Hầu gia tức đến mặt mũi đủ màu, phu nhân vừa ăn bánh mì vừa nhàn nhạt nói:

“Đáng đời.”

Ta nhìn mãi vào gương mặt đeo mặt nạ của Định Viễn Đại tướng quân cũng không đoán ra tỷ tỷ của phu nhân trông thế nào.

Hôm yến tiệc trong cung, phu nhân cũng dẫn ta theo.

Định Viễn Đại tướng quân khoác trên mình bộ giáp sáng loáng, phong thái oai nghiêm. 

Người ấy đã thay chiếc mặt nạ, chỉ để lộ nửa phần cằm trắng trẻo tinh tế. Nhưng dáng môi ấy, giống phu nhân y như đúc.

Ta không khỏi thầm tán thưởng, quả nhiên là tỷ muội, đến dáng người cũng giống nhau đến kỳ lạ.

Tống Bán Lân ngồi cạnh Thái tử phi, ánh mắt âm u chuyển từ người phu nhân sang Định Viễn Đại tướng quân.

Lòng ta chợt dâng lên cảm giác bất an, lại có chuyện rắc rối sao?

Quả nhiên, Tống Bán Lân đứng dậy.

“Định Viễn Đại tướng quân diện kiến Hoàng thượng mà không tháo mặt nạ, chẳng phải bất kính với Hoàng thượng sao?”

Thái tử mặt liền biến sắc, Thái tử phi dưới bàn hung hăng véo nàng một cái.

Tống Bán Lân đau đến nhăn mặt, nhưng vẫn không chịu buông tha, nhất quyết yêu cầu Định Viễn Đại tướng quân tháo mặt nạ.

“Đây là Thái tử phi sao? Mạt tướng lâu không về kinh, mới có một năm mà Thái tử đã đổi Thái tử phi rồi sao?”

Hầu gia cất giọng:

“Tiểu cữu tử không biết đấy thôi, đây là Trắc phi của Thái tử, cũng là con gái ruột của Đại công chúa, lưu lạc dân gian, mới được tìm về gần đây.”

“Ồ, thảo nào… Mặt của mạt tướng đã bị hủy trong chiến trận, nếu thật tháo ra, dọa Hoàng thượng sợ hãi thì ai chịu trách nhiệm?”

Hầu gia đau lòng đến suýt nhảy dựng lên, nhưng khi thấy Định Viễn Đại tướng quân lén nháy mắt với mình, liền vui vẻ giấu đi nụ cười sau chén rượu.

“Tướng quân đánh trận vất vả như vậy mà dáng người lại mảnh mai giống nữ tử.”

 Tống Bán Lân vẫn không buông tha.

Tim ta thắt lại. Nữ tử tòng quân là chuyện chưa từng có tiền lệ, nếu bị phát hiện, Hoàng thượng có thể lập tức xử trảm tỷ tỷ của phu nhân để làm gương.

“Ra trận đánh giặc không thể nhàn hạ như Thái tử Trắc phi ở phủ, ăn uống tiệc tùng, làm thơ. Có lúc bị địch tấn công, ba ngày ba đêm không có gì ăn cũng là chuyện thường.”

Hầu gia đau lòng, siết chặt chén rượu, bỗng bật khóc lớn:

“Hoàng thượng, Quận chúa Nguyên An này có phải có thù với thần không? Trước đây luôn nhắm vào thiếp thất của thần, giờ lại không buông tha cho tiểu cữu tử của thần. Thần đã trêu chọc gì nàng? Công thần lập bao nhiêu công lao mà bị nàng sỉ nhục như thế, nào có người đàn ông nào chịu được khi bị bảo giống như nữ nhân?”

Ta nhìn Hầu gia quỳ dưới đất khóc lóc nức nở, liền ngây người.

Không chỉ ta, Thái tử rõ ràng đã quen với kiểu làm mình làm mẩy của hắn nhưng gân xanh trên trán cũng không khỏi giật giật, vội kéo Tống Bán Lân ra xin lỗi.

Định Viễn Đại tướng quân ngước đầu nhìn trời, bất lực thở dài.

Sau buổi yến, để chuộc lỗi, Thái tử mời Tướng quân đến phủ dùng bữa.

Nàng nhìn lướt qua ta từ xa, lấy cớ hôm nay đã muộn, hẹn ngày mai rồi vội vã rời đi.

Ta lo lắng cả đêm, sợ thân phận của Tướng quân bị lộ, sáng sớm đã sốt ruột chạy đến tìm phu nhân, định bàn cách cứu người.

Nhưng khi đến gần phòng phu nhân, lại nghe thấy những âm thanh mờ ám bên trong.

Không khí đầy ái muội làm ta đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng dâng lên chút chua xót, cô đơn.

Khi ta quay người định rời đi thì cửa phòng bất ngờ mở ra. Phu nhân thắt lại vạt áo, mặt đầy vẻ thỏa mãn, xuất hiện trước mặt ta.

Nàng quan sát ta từ trên xuống dưới, rồi thản nhiên nói:

“Giang Luật có mắt nhìn tốt đấy.”

Giang Luật là ai?

Ta ngơ ngác, nhưng phu nhân trước mắt ta lại trông có gì đó không đúng.

Eo nàng dường như nhỏ hơn, dáng người thấp đi chút, còn… vòng ngực thì lớn hơn.

Hầu gia run rẩy bước ra khỏi phòng, tựa đầu vào vai phu nhân với vẻ mặt đầy kiều diễm.

Ta không dám nhìn, vội quay đầu đi chỗ khác.

Phu nhân đẩy Hầu gia ra, bước ra ngoài với dáng đi đầy uy quyền. Điều làm ta giật mình là, dáng đi ấy giống hệt Định Viễn Đại tướng quân!

“Phu nhân, đừng quên lót tăng chiều cao. Đi chậm thôi, chậm nữa!”

Hầu gia bám lấy khung cửa gọi theo.

Lúc này, ta bừng tỉnh.

Nàng chính là tỷ tỷ của phu nhân – Giang Tú! Thế phu nhân thật đâu?

Giang Tú lườm Hầu gia:

“Biết rồi, mau về nghỉ ngơi đi. Tối nay tắm rửa sạch sẽ chờ ta về.”

Ta giật mình đến mức đôi mắt như muốn rớt ra. Đây là lời lẽ gì thế này?

“Tiểu Đề phải không? Có muốn đi gặp đệ đệ của ta không?”

Đệ đệ? Không phải muội muội sao?

Ta lại thêm một phen kinh ngạc. 

Phu nhân là nam nhân?

Cái này…