Địch quốc bị đánh cho yên phận, đối với Thái tử là thời cơ tốt, đối với Lâm gia của ta cũng vậy.
Phu thân ta mềm lòng, không muốn bách tính chịu khổ, không muốn quốc gia nội loạn để địch quốc có cơ hội lợi dụng.
Vậy ta cho ông thời gian, để họ trở thành những con chim ưng bay lượn nơi biên cương, làm địch quốc sợ hãi không dám xâm phạm.
“Sao có thể? Lâm Tướng quân sẽ không làm vậy.”
Người nằm trên đất mặt mày dần dần trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng giãy giụa.
Ta cười khẩy một tiếng, “Thật sự không làm, nhưng hoàng gia các ngươi thật quá đáng, tiêu tiền của Lâm gia ta, để người Lâm gia ta lãnh binh đánh trận, còn ép nữ tử Lâm gia gả cho ngươi, mặc cho ngươi giày vò, thỏ bị ép cũng cắn người!”
Đặc biệt là khi phụ thân nhớ lại những gì mà tỷ tỷ đã trải qua ở kiếp trước, làm sao mà không hận?
Kiếp trước tỷ tỷ thân thể khỏe mạnh, dù có uống tránh thai cũng mang thai.
Nhưng Thẩm Tu Trúc lại để Phương Thê Thê rạch bụng tỷ tỷ, lấy ra bào thai còn chưa thành hình, tỷ tỷ vì mất máu quá nhiều mà chết.
Khi nàng ấy chết, trong phòng đầy máu.
Bào thai bị họ mang đến trước mặt cha.
Như thế, cha mới mất bình tĩnh mà mang kiếm xông lên Đông cung, nhưng họ đã sắp đặt thiên la địa võng.
Chỉ chờ Lâm gia tự chui đầu vào lưới.
Cùng lúc đó, nhà ngoại tổ mẫu ở Giang Nam cũng bị bắt, tài sản khổng lồ đều chảy vào túi của hoàng thất.
Họ giết người cướp của, lợi dụng lòng trung thành của phụ thân và tỷ tỷ, không màng đến hàng trăm sinh mạng của Lâm gia.
Chúng ta lật đổ hoàng gia thì sao?
“Ngươi… không yêu ta chút nào sao? Ngươi đều giả vờ? Lâm Chiêu Cẩm, ngươi…”
Hắn đau đớn tuyệt vọng, như thể bị người phản bội.
Ta lại thấy buồn cười.
“Yêu? Tình yêu của ngươi là lúc ta không quyền không thế thì thèm muốn tiền của ta, lúc ta có tiền có quyền thì thèm muốn cả tiền lẫn quyền, có lợi cho ngươi thì ta là Thái tử phi, không có lợi thì là quý thiếp, thậm chí còn nghĩ cách lừa gạt ta để giết họ, tình yêu của ngươi thật đáng sợ!”
“Không phải, ta…”
Chưa để hắn nói xong, ta đã ra lệnh cho Điểm Tướng bổ thêm một đao.
Diễn lâu như vậy, ta cũng mệt rồi.
Bên ngoài tiếng hô hoán vang trời dậy đất.
Tỷ tỷ toàn thân đầy máu, cầm trường thương bước vào.
Ngược sáng, ánh mắt nàng ấy quét qua ta, rõ ràng là mang theo tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Ta đỏ mắt gật đầu, chúng ta đã thành công.
Sau này, ta mang theo hài tử trong bụng đăng cơ, tỷ tỷ và phụ thân một trái một phải, bảo hộ ta ở giữa.
Khi ta ở trên đài cao nhìn xuống đám người phía dưới, lòng lại thấy bình thản đến nhẹ nhàng.
Phụ mẫu cuối cùng cũng có thể sống như một cặp phu thê bình thường, ngoại tổ mẫu cười hớn hở đem tất cả tài sản cho ta.
Tỷ tỷ cười nói muốn đến biên cương, giữ gìn giang sơn cho ta.
Nhìn xem, Lâm gia chúng ta đến ngồi trên cao đài này, không có nghi kỵ, không có đề phòng, cũng không có chia ly máu mủ, thật tốt.
Ta kéo tay áo tỷ tỷ lại òa khóc một trận.
Khóc xong, ta đẩy nàng ấy một cái, “Tỷ tỷ khi nào xuất phát?”
Tỷ tỷ giật giật khóe miệng, tức giận quay người rời đi.
“A tỷ, khi nào tỷ tìm cho mình một tỷ phu về đây?”
Bịch một tiếng, tỷ tỷ ngã sấp mặt xuống đất, rồi như cá chép vẫy đuôi, nhanh chóng đứng dậy, lập tức biến mất.
Qua vài năm, khi thời cuộc ổn định, ta đổi quốc hiệu thành Lâm, hài tử của ta cũng đổi sang họ Lâm.
Tỷ tỷ trở thành Vương gia, có nàng ấy ở đây, không ai dám dị nghị.
Một ngày nọ, ta thấy tiểu hoàng tử trong ngự hoa viên ngửa đầu nhìn tỷ tỷ.
“Di di, hu hu, a di không thương Bảo nhi nữa sao? Sao a di không ôm con nữa?”
Rõ ràng cả người tỷ tỷ cứng đờ ra, vội vàng nhấc bổng tiểu hoàng tử lên.
Moah!
Tiểu hoàng tử nhanh chóng hôn lên má nàng ấy một cái, tay tỷ tỷ run lên, suýt làm rơi tiểu hài tử, nhưng lại phải vội vàng đón lại.
“Lại một lần nữa, di di, lại một lần nữa mà!”
Tiểu hoàng tử cười khanh khách trong vòng tay của tỷ tỷ, cười đến nấc cả lên.
Chậc, tỷ tỷ vẫn dễ bị lừa như thế.
Hoàn.