Ta gả cho con trai của kẻ thù không đội trời chung của cha mình.
Trước khi lên kiệu hoa, phụ thân nắm chặt tay ta, giọng đầy nghiêm khắc nhưng ánh mắt lóe lên tia hi vọng: “Tiểu Chu, con phải làm cho nhà hắn long trời lở đất, gà bay chó sủa, lấy hết cái khí thế ngỗ ngược thời trẻ của con ra mà phá rối đi!”
Ta xoa trán, lắc đầu: “Cha, đừng đặt kỳ vọng quá lớn vào con.”
Ông giữ chặt tay ta không buông, lớn tiếng khích lệ: “Cha tin con có thể làm được! Khi xưa con đã khiến cha không thăng quan phát tài được, sao lại không thể khiến nhà họ Cố cũng chẳng yên ổn!”
Lại lôi chuyện cũ ra rồi.
“Đã nói mực trên tấu chương không phải con làm đổ mà!”
Ta nhanh chóng trèo lên kiệu hoa, giữ chặt màn cửa, dặn người khiêng chạy thật nhanh.
1
Ta, Giang Tiểu Chu, nổi tiếng ở kinh thành, hôm nay phải lấy chồng rồi.
Người mà ta gả cũng rất nổi tiếng, là Cố Độ, con trai của Đại tướng quân Cố.
Chúng ta đều nổi tiếng, nhưng nổi tiếng theo cách khác nhau.
Ta nổi tiếng là vì phụ thân ta, một vị Tể tướng uy nghiêm, một văn quan chính trực, cưới được ái nữ của dòng dõi tướng quân hùng mạnh, và sinh ra một nữ nhi hung dữ chẳng kém gì mẫu thân.
Đúng, chính là ta đây.
Còn Cố Độ nổi tiếng vì là con trai của một vị đại tướng quân lừng danh, tuy nhiên hắn không thi võ mà thi văn, còn đạt tới vị trí Tân khoa Thám hoa.
Ngày thánh chỉ ban xuống, không ít người đến chúc mừng ta, đều bị ta mắng thẳng thừng.
Sau này nghĩ lại thấy cũng chẳng cần thiết.
Chuyện nhỏ thôi mà, chỉ là ta phải gả cho con trai của kẻ thù lâu năm của phụ thân.
Giang Vũ và Cố Văn, nổi tiếng là đối thủ chính trị trên triều đình.
Hôm nay người này nói biên cương cần tăng quân, ngày mai người kia lại bảo quốc khố không đủ.
Hôm nay người này nói nên nghênh Phật cốt cầu phúc, ngày mai người kia lại nói tổn hao dân lực chẳng bằng tăng cường quốc phòng.
Hôm nay người này nói con trai đến tuổi lấy vợ rồi, ngày mai người kia nói con gái của mình phải lấy chồng trước con trai của người kia.
Hử?
Cả chuyện này cũng phải so bì.
Hoàng đế bảo: Thế chẳng bằng gả cùng một lúc.
Thánh chỉ tứ hôn vừa ban ra, Cố Văn và Giang Vũ đều im bặt.
Nghe nói phu nhân của Cố Văn mắng hắn cả đêm, nói rằng ông ấy vừa mất con trai lại mất luôn mặt mũi.
Đại tướng quân Cố chỉ biết im lặng không nói, chạy đến tửu lâu uống rượu.
Hê, gặp ngay Tể tướng Giang cũng bị phu nhân mắng phải ra ngoài.
Hai người vốn buồn bã chán nản, vừa nhìn thấy đối thủ thì lập tức tinh thần phấn chấn, không ngừng đấu khẩu:
Tể tướng Giang cười lạnh: “Chúc mừng chúc mừng nha.”
Đại tướng quân Cố chắp tay: “Cũng thường thôi.”
Tể tướng Giang nói thêm: “Bị phu nhân mắng thảm lắm nhỉ?”
Đại tướng quân Cố mặt dày phản bác: “Không không, phu nhân ta nói rồi, nhà chúng ta có A Độ là nam nhân, có thể cưới thêm tiểu thiếp, có thể sinh mười tám đứa con trai. Không vấn đề gì, không vấn đề gì.”
Không ngờ một câu này của Cố tướng quân lại khiến phụ thân ta tức điên,từ một văn nhân mà tay không mà bóp nát ly rượu, mang vẻ mặt hung dữ chạy thẳng về nhà đánh thức ta dậy:
“Tiểu Chu! Con nhất định phải khiến Cố Độ tuyệt tử tuyệt tôn!”
Mẫu thân ta nghe tin chạy đến, đánh phụ thân ta một trận:
“Cố Độ tuyệt tử tuyệt tôn thì nhà mình cũng tuyệt tử tuyệt tôn! Bảo ông đừng uống rượu nữa, ông còn uống nhiều như thế!”
Mẫu thân đá phụ thân vào phòng, quay sang nói với ta, người vẫn còn đang ngơ ngác:
“Bảo bối, chuyện đã thành rồi, con vẫn phải sống tốt với Cố Độ. Hắn là Tân khoa Thám hoa, là phu quân mà bao người ao ước. Nghiệt duyên cũng là duyên, con phải trân trọng, đừng nghe phụ thân con nói bậy.”
Ta ngước nhìn trời.
Trân trọng hay không, còn phải xem đã.
Thú thật, sau bao năm nghe phụ thân mắng chửi Cố Văn, ta cũng hình thành thói quen xấu là cứ nghe thấy chữ “Cố” là thấy chướng tai.
Trớ trêu, những năm tháng sau này ở nhà họ Cố, ta biết phải làm sao.
Nhưng cũng nghe đồn rằng Cố Độ là một mỹ nam, lại rất thông minh.
Ngươi nghĩ xem, con trai của Đại tướng quân mà lại đi thi văn, trở thành Tân khoa Thám hoa, đủ thấy trí thông minh của hắn. Có tin đồn rằng, nếu không vì hắn quá đẹp, hợp với vị trí Thám hoa, có khi đã trở thành Trạng nguyên rồi.
Ta hy vọng hắn cũng thông minh mà phối hợp với ta, nếu không ta bất hạnh, hắn cũng đừng mong sống yên ổn.
Đang nghĩ ngợi thì khăn trùm đầu của ta bị vén lên. Cố Độ với gò má hơi đỏ, thoáng có chút mùi rượu. Cao ráo như tùng, rắn rỏi như bách. Áo cưới rất hợp với hắn, vai rộng eo thon, vừa cương nghị lại vừa uy phong.
Nhưng hình như hắn không thích lắm, vì hắn đang cởi áo ra.
Ừm, quả nhiên vai rộng, quả nhiên eo thon.
Ta cảnh giác nhìn hắn.
Sau đó, hắn đưa tay về phía ta.
“Chát —” Ta lập tức đập vào lòng bàn tay hắn.
“Ngươi định làm gì?” Ta hơi thiếu tự tin, nhưng phải ra tay trước.
Thực ra ta biết hắn muốn làm gì, ta đâu phải chưa từng xem qua những bức xuân cung mật cất dưới đáy hòm.
Nhưng ta nghĩ, con trai nhà họ Cố đừng mong dễ dàng chạm vào nữ nhi nhà họ Giang!
Hắn ngẩn ra một chút, sau đó nói: “Trên đầu nàng có một con ong.”
?
Chết tiệt, ta tự tưởng bở rồi sao?
Mặt ta nhanh chóng đỏ bừng, vươn tay định bắt con ong đáng ghét đó, nhưng nó bay nhanh quá, khiến ta vỗ một phát lên ngực của Cố Độ.
Da dẻ mịn màng, có độ đàn hồi, cảm giác tay rất tốt.
“Chuyện này, chỉ là tai nạn thôi.” Ta cười gượng, từ từ rụt tay lại.
Cố Độ giữ chặt tay ta. Rồi đưa lên ngực hắn, vuốt ve vài lần. Tầm mắt của ta chỉ ngang đến cổ hắn, vì thế ta cũng nhìn thấy yết hầu của hắn chuyển động lên xuống.
Ta nhắm mắt lại, mặt đỏ bừng.
Trời đất chứng giám, ở đây có một người bị ép buộc, rất muốn được rời đi.
Ta cảm giác tay mình đang run, chưa biết sờ thấy gì, đã bị hắn dẫn tới vòng ra sau lưng.
Trong tư thế của một cái ôm.
Cằm của hắn tựa vào trán ta, hơi thở nhẹ nhàng mang theo mùi rượu.
Toàn thân ta như hóa đá. Ta không dám cử động, chỉ sợ tay chân không yên phận lại chạm vào cơ thể hắn ta lần nữa.
“Tiểu Chu.”
Hắn gọi ta.
Ta không trả lời.
“Nương tử.”
Hắn lại gọi.
Ta mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt thật đẹp.
Cố Độ khẽ cười, cúi xuống hôn ta.
Giữa đất trời, dường như chỉ còn hơi thở của hắn.
Ý nghĩ cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ là:
Cha ơi, con kém cỏi quá, con không đối phó lại được hắn.
2
Cố Độ là người thông minh, từ đầu đến cuối không nhắc đến mối thù giữa hai gia đình chúng ta.
Khiến phụ thân ta trông càng thêm nóng vội, không kiềm chế được.
Sáng hôm sau, hắn cầm lược chải tóc cho ta, trông như một phu quân cưng chiều thê tử mới cưới.
Ta lại cảm thấy người này quá giả tạo.
Trước kia không hề có nền tảng tình cảm nào, nói sâu đậm là sâu đậm, nói gọi nương tử là gọi nương tử.
Quả nhiên giống hệt cha hắn, thích diễn trò!
Ta phì một tiếng!
Ta giật lấy chiếc lược sừng trâu, động tác của Cố Độ khựng lại, hỏi:
“Chẳng lẽ là kéo tóc nàng?”
Ta lạnh lùng đáp: “Không.”
Hắn lại hỏi: “Vậy là vì sao?”
Nhìn vào gương, ta đáp: “Vì ta không muốn để ngươi chạm vào tóc ta.”
Hắn hỏi tiếp: “Có phải tối qua làm nàng đau đầu không?”
Tiểu thị nữ cười lén sau lưng.
Mặt ta đỏ bừng.
“Này! Đừng nói nữa! Không phải như vậy đâu!”
Hắn chậm rãi đáp: “Vậy là vì nàng không vừa mắt ta rồi.”
Ta gật đầu: “Đúng vậy.”
Hắn kéo ghế ngồi bên cạnh, dáng vẻ như muốn tâm sự, chân thành hỏi:
“Ta có thể biết lý do được không?”
Ta giận dữ lườm hắn, còn hắn lại tỏ vẻ vô tội, hiền lành.
Ta đâu thể nói là vì hai nhà chúng ta là kẻ thù truyền kiếp, nên ta tự nhiên chẳng vừa mắt ngươi được!
Nói vậy lại càng khiến ta trông không kiềm chế.
Không được, ta không thể thua!
Thế là ta nói:
“Vì cha ngươi từng nói ngươi sẽ lấy rất nhiều thiếp, sinh mười tám đứa con trai.”
Cố Độ rót chén trà cho ta, mắt ánh lên nét cười:
“Lời đó đâu phải ta nói, nương tử tính chuyện giận lây sao?”
Hừm.
“Vậy ngươi hứa với ta, không lấy nhiều thiếp, không sinh mười tám đứa con trai.”
Cố Độ còn chưa kịp trả lời, thì từ ngoài cửa, một cô bé tóc búi tròn đã lớn tiếng:
“Dựa vào gì chứ, ngươi thật xấu xa!”
Cố Uyên Uyên, em gái của Cố Độ.
Ta vốn không phải loại người nhường nhịn ai. Thế nên ta liếc nàng một cái, giọng cay nghiệt:
“Ta là ai? Nói chuyện không biết thêm xưng hô à?”
Cố Uyên Uyên níu tay áo Cố Độ mà giật lấy giật để, dậm chân còn to hơn sấm.
“Nàng ấy bắt nạt ta!”
Cố Độ nói: “Phải gọi người ta là tẩu tẩu, biết chưa?”
Ta nâng mí mắt lên, giả vờ chăm chú vẽ chân mày, lén nhìn hắn qua gương đồng.
Hắn mặt không đổi sắc, vẻ nghiêm túc.
Được lắm, xem ra hắn biết điều.
Cố Uyên Uyên lại dậm chân: “Nàng xứng làm tẩu tẩu của ta sao? Ta muốn A Tùy tỷ tỷ làm tẩu tẩu của ta!”
Thanh chì kẻ mày trong tay ta gãy làm đôi, nét mày chệch ra một đường, trông thật buồn cười.
“A Tùy là ai?”
Ta hỏi.
Cố Độ đưa tay qua, lấy khăn thấm nước, nhẹ nhàng lau sạch phần chân mày cho ta.
Khoảng cách quá gần, gần đến mức ta có thể nhìn thấy hàng lông mi ngay ngắn của hắn.
“A Tùy là ai?” Ta đẩy tay hắn ra, nhìn chằm chằm vào mắt hắn hỏi.
Cố Độ thở dài, nói: “Uyên Uyên nói bậy thôi.”
Ta không tiếp tục truy hỏi, nhưng thầm ghi nhớ cái tên này.
Đại tướng quân Cố quả là người tốt, không như phụ thân ta nói là người nhỏ nhen và độc ác.
Ông vui vẻ nhận chén trà ta dâng, nói vài câu dặn dò về việc hòa thuận phu thê, rồi phong cho ta một gói lễ kim to.
Phu nhân Cố luôn quan sát ta từ khi ta bước vào, nhìn ta từ đầu đến chân, rồi với vẻ mặt “hoa nhà ta cắm vào phân trâu”, đưa ta một chiếc vòng ngọc.
Không nói một lời nào.
Ta có chút bối rối.
Cố Độ nhẹ giọng nói: “Đây là quà bà ngoại tặng cho mẫu thân ta, có thể coi là gia bảo của nhà chúng ta.”
Ta nhìn phu nhân Cố, bà có vẻ mặt “ta chỉ nghe ngươi nói bậy”.
Ta cảm thấy nhẹ lòng hơn, nghĩ rằng không thể phụ lòng Cố Độ giúp ta giải vây, liền can đảm nói:
“Cảm tạ mẫu thân, con nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận, sau này truyền lại cho con dâu của con.”
Phu nhân Cố đang uống trà thì bị sặc, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
Bà vừa định nói thêm điều gì, thì Đại tướng quân Cố đã nói: “Nếu không có gì nữa thì các con có thể về trước.”
Cố Độ lập tức kéo ta ra khỏi đó.
Ta giao lễ kim và chiếc vòng cho Tiểu Liễu cất giữ cẩn thận, Cố Độ đề nghị dẫn ta đi xem viện tử.
Không phải viện tử hiện tại, mà là viện tử mà hắn sẽ dọn vào ở sau này.
Cố Độ đã đỗ Thám hoa, gần đây vừa có được một chức quan. Điều này cũng có nghĩa là, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ có phủ đệ riêng của mình.
Một mặt, ta thấy điều này thật tốt, vì ta có thể thoải mái mà nằm dài trên giường không lo nghĩ.
Mặt khác, ta lại thấy không ổn lắm, vì ta vẫn chưa tìm hiểu rõ ràng A Tùy là ai, sao có thể cứ thế mà rời đi được?
Vì vậy, ta âm thầm dặn Tiểu Liễu điều tra giúp.
Tiểu Liễu rất thông minh, ta vô cùng yên tâm.
Để nàng lại trong phủ họ Cố, ta vui vẻ theo Cố Độ ra ngoài.
Phủ mới của Cố Độ nằm ở vùng ngoại ô kinh thành, vị trí có hơi xa một chút, nhưng bù lại diện tích rất lớn.
Khi được hắn dẫn đi tham quan viện tử, lòng ta vui như mở hội.
Nơi này thích hợp làm nhà kính trồng hoa, nơi kia thích hợp để đặt giả sơn.
Hồ có thể dẫn nước suối từ núi, trồng vài khóm hoa sen, nuôi thêm vài con cá chép cảnh.
Cuộc sống thật là mỹ mãn.
Vì vậy, khi Cố Độ nói với ta rằng “Việc sửa sang phủ đệ cần nương tử phải bận tâm nhiều,” ta vui vẻ mà nhận lời ngay: “Không thành vấn đề, cứ để ta lo.”
Lúc đó ta còn quá trẻ, chưa biết rằng món quà của số phận đã ngầm đánh dấu giá phải trả.
3
Tiểu Liễu không nghe ngóng được gì về A Tùy từ phủ họ Cố, nên khi ta nghe thấy cái tên “A Tùy” lần nữa, ta phải mất một lúc để hồi tưởng.
Là nàng ấy sao?
Nhị thiếu phu nhân nhà Quốc Công, nàng họ Lương, là người bạn thân của ta, có gửi thiệp mời đến dự tiệc mừng thôi nôi con nàng.
Các phu nhân ngồi trong viện trò chuyện cười nói, ta đang chơi đùa với đứa bé, thì bỗng nghe tiếng gọi “A Tùy.”
Một cô nương mặc áo váy màu hồng nhẹ nhàng quay lại mỉm cười với người gọi, rạng rỡ như viên minh châu.
Ta nhỏ giọng hỏi Lương thị: “A Tùy là ai?”
Lương thị đáp:
“Là con gái của tân nhiệm Ngự sử đại phu, xếp thứ tư trong nhà, chúng ta gọi nàng là Tứ cô nương. Nàng vốn người Tô Châu, một năm trước cùng phụ thân đến kinh thành. Ngươi không biết nàng sao? Nói ra thì nàng cũng có chút quan hệ thân thích với nhà phu quân của ngươi.”
Ta điềm tĩnh gắp một hạt lạc, nói: “Thân thích gì chứ, sao ta không biết.”
Lương thị bế đứa bé đưa cho nhũ mẫu, vừa xoa cổ tay vừa nói:
“Phu nhân của Ngự sử đại phu là em họ của mẹ chồng ngươi, nói cứng ra thì A Tùy cũng có thể coi là biểu muội của ngươi.”
Ta hừ một tiếng, nhìn nàng ta dịu dàng như ánh trăng, lạnh lùng nói:
“Biểu muội xa đến tám trăm dặm, nếu nói kiểu đó thì không biết bao nhiêu người muốn làm thân thích với ta.”
Lương thị rõ ràng nghe ra ẩn ý trong lời ta, liền cười vui vẻ gọi A Tùy lại: “Tứ cô nương, lại đây nào.
Ta trừng mắt lườm Lương thị, nàng ta cười đắc ý.