Đêm đại hôn bị trả lại, chỉ vì ta nhận nhầm phò mã nên trèo nhầm giường.
Phò mã Tống Chân quỳ trước mặt phụ hoàng, khóc lóc như một cô nương.
Tống Thư chẳng khóc chẳng làm ầm, chỉ ngoan cố mặc lại bộ y phục đã bị ta xé rách đến không che nổi thân.
Dẫu người cả đời sáng suốt anh minh như phụ hoàng cũng không phân xử nổi vụ án hồ đồ này của ta.
Ta dõng dạc biện luận:
“Đồng Tước xuân thâm khóa nhị Kiều, ta đường đường là công chúa, cớ sao không thể nạp hai lang?”
Phụ hoàng giận đến tay run rẩy, chỉ vào ta mà mắng:
“Ngươi, nghịch nữ! Mười tuổi đánh đại thần, mười hai tuổi trộm hoàng lăng, giờ còn muốn làm loạn, khiến hoàng gia gia ngươi không được yên ổn có phải không!”