Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 7

5:11 chiều – 15/08/2024

Nước mắt tỷ tỷ chảy ròng ròng: 

“Tỷ hông trách muội đâu, nếu ta biết, ta còn cưng chiều muội hơn cả họ nữa.”

Ta cười, lau khô nước mắt của tỷ ấy: 

“Đây là sứ mệnh của muội. Nếu hôm nay không ngăn được hắn, ngày mai hắn sẽ đi làm ác ở các thôn làng, lúc đó có hối hận cũng đã muộn rồi.”

Ma Đồng có sức mạnh bẩm sinh, các chiêu thức của ma tộc cũng đầy hung mãnh và bá đạo. Khi đối đầu với hắn, ta mới nhận ra, dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, ta vẫn có phần xem nhẹ hắn. 

Tiểu Hồ Ly cũng không tuân thủ luật lệ trong trận đấu.

Trong lúc Ma Đồng và ta đang tập trung đối chiến, tiểu Hồ Ly không ngừng la hét, cố gắng phân tán sự chú ý của hắn: 

“Ma Đồng, ngươi mau nhìn này, hình như phụ thân ngươi đã chết rồi! Đây có phải là di vật của phụ thân ngươi không? 

Ma Đồng, ngươi làm sao mà sống lại được vậy? Ta thật sự rất tò mò, ngươi có thể nói cho ta biết không? Ma Đồng, Ma Đồng, Ma Đồng!”

Các chiêu thức của Ma Đồng trở nên ngày càng hỗn loạn và gấp gáp, cuối cùng hắn bị ta nắm bắt cơ hội, một mũi tên xuyên thẳng vào người hắn. 

Mọi người xung quanh reo hò vui sướng, nhưng Ma Đồng chỉ đảo mắt, tỏ vẻ khinh thường. Ta biết hắn nghĩ rằng với chỉ một phần hồn phách của ta, nhiều lắm là chỉ vài năm nữa hắn có thể thoát ra, và khi đó, hắn vẫn sẽ là Ma Đồng vinh quang của ngày nào.

Nhưng hắn không hiểu ta, cũng không hiểu được quyết tâm bảo vệ tỷ tỷ của ta. Mẫu thân từng nói với ta trong trận chiến tại đầm Bạch Khê rằng, hai phần hồn phách của ta chính là vũ khí tốt nhất để phong ấn Ma Đồng. Hắn sẽ bị trấn áp dưới đáy đầm mãi mãi, không thể thoát ra. Cái giá duy nhất là ta sẽ trở thành một kẻ ngốc.

Trước khi ta lặn xuống nước, tiểu Hồ Ly nắm chặt tay ta, nhìn ta thật sâu:

“Ngươi có thể nhớ được ta sau này không?”

Ta cười, định vỗ đầu nó, nhưng chợt nhận ra, khi hóa thành người, nó cao hơn ta rất nhiều. 

“Nếu không nhớ được thì sao?”

Nó nhanh chóng cuộn tròn thành một quả cầu lông, rồi hóa lại thành tiểu Hồ Ly, nằm gọn trong lòng ta: “Vậy ta sẽ nói đi nói lại cho ngươi nghe, làm ngươi nhớ lại.”

Ta nhìn tỷ tỷ và Bạch Hổ đang vui mừng ăn mừng chiến thắng, khẽ nở một nụ cười. 

Tất cả những chuyện khiến tỷ tỷ phải lo lắng, ưu phiền…

Mọi chuyện sau đó ta không nhớ rõ lắm. 

Chỉ biết rằng sau khi được kéo lên từ dưới nước, ta đã nằm trên giường suốt hơn ba tháng trời. 

Khi mở mắt, ta đã trở thành con người như bây giờ.

Ngày ngày ta nhìn thấy tỷ tỷ và yêu thú của nàng nắm tay nhau, mỉm cười trao ánh mắt tình tứ. Ta hỏi tỷ tỷ: 

“Đây là bạn đời yêu thú mà tỷ chọn sao?” tỷ tỷ quay đầu nhìn Bạch Hổ cao lớn, tuấn tú kia, mỉm cười gật đầu. 

Ta lại nhìn tiểu Hồ Ly, kẻ chẳng bao giờ chịu ngồi yên, lúc nào cũng lôi ta đi khắp nơi: 

“Đây là yêu thú mà tỷ chọn cho ta phải không?”

Tỷ tỷ chỉ mỉm cười: “Đây rõ ràng là yêu thú chính muội đã chọn mà.”

Khi tin tức về lễ cưới của tỷ tỷ được truyền đi, ta còn đang cãi vã với tiểu Hồ Ly chỉ vì một bát chè:

“Ta chưa uống, cho ta uống một bát đi!”

“Ngươi vừa mới uống xong mà, hai bát rồi, không được uống nữa.”

Ta bĩu môi: “Vừa rồi là Minh Minh uống, có liên quan gì đến ta, Miên Miên đâu?” Tiểu Hồ Ly chỉ biết ôm trán.

Ta nghĩ hình như ta từng rất giỏi, vì ta có thể điều khiển thanh kiếm rất nặng. 

Nhưng có vẻ ta lại chẳng giỏi chút nào, vì bây giờ ta không biết làm sao để đánh nhau với các sư tỷ.

Dĩ nhiên, các sư tỷ đều nhường ta. 

Bạch Hổ lúc nào cũng giữ khuôn mặt lạnh lùng, là yêu thú mà ta sợ nhất trong Phù Diêu Tông.

Nhưng vào ngày tỷ tỷ thành thân, hắn lại như kẻ ngốc, đứng cười tươi trước cửa chờ tỷ tỷ. 

Nhìn thấy ta, hắn còn tặng ta một nụ cười ấm áp, làm ta sợ hãi đến mức phải ôm lấy bụng tiểu Hồ Ly mà vuốt ve, xoa mấy cái.

Tai tiểu Hồ Ly đỏ ửng, nhưng nó cứ liên tục hỏi ta: “Lễ thành thân có phải rất vui không?”

Ta vừa uống rượu đào, vừa gật đầu nghiêm túc: “Không có gì vui hơn lễ thành thân đâu.”

Tiểu Hồ Ly dụi vào người ta: “Vậy chúng ta cũng thành thân được không?”

Ta giơ ly rượu đào lên, mỉm cười hỏi: “Chúng ta thành thân cũng có thể uống thứ này phải không?”

Đôi mắt phượng của tiểu Hồ Ly như chứa đựng cả trời sao và biển lớn, nó cười và gật đầu: 

“Đúng vậy, sẽ có rất nhiều rượu đào cho Miên Miên uống.”

Ta cười tươi: “Được, chúng ta thành thân đi!”