Mẹ tôi khi lấy chú Cao – một người có bệnh về tâm lý, khi ấy bà đã mang thai tôi rồi.
Nhưng vì số tiền sính lễ không nhỏ, ông ngoại đã giấu kín chuyện này.
Đêm tân hôn, mẹ tôi quỳ xuống trước chú Cao và thú nhận sự thật.
Bà cầu xin chú Cao đừng hủy hôn và đừng báo cảnh sát, bà hứa sau khi đứa trẻ ra đời, bà sẽ ra ngoài kiếm tiền, trả lại gấp đôi số sính lễ.
Chú Cao im lặng một lúc, rồi ôm chăn sang phòng bên cạnh, để lại một câu:
“Vậy ở lại đi.”
Câu nói ấy không chỉ giữ lại mạng sống cho tôi, mà còn cứu cả cuộc đời mẹ tôi.