Ngoại truyện – Chương của Trịnh Lương
Ta sinh ra trong một gia tộc danh giá, hưởng thụ cuộc sống no đủ không lo âu.
Nhưng càng lớn, gia tộc ta càng sa sút.
Cả gia đình đều trông chờ vào ta để khôi phục vinh quang bằng cách đỗ đạt và thăng tiến.
Trước kỳ thi, có người tìm đến ta, hứa hẹn rằng chỉ cần giúp Phương Thị lang, ta chắc chắn sẽ đỗ đạt cao, tương lai rộng mở.
Ta đã từng nghe nhiều về Phương đại nhân, một người tài đức vẹn toàn, có uy tín lớn, nên lập tức đồng ý.
Quả nhiên ta đã đỗ cao, từng bước thăng tiến.
Đổi lại, để đảm bảo sự trung thành tuyệt đối của ta, ta buộc phải uống một loại độc dược gây chết từ từ.
Trên triều, ta trở thành con dao của Phương đại nhân.
Mỗi tháng, hắn đều phái người đưa thuốc giải, giúp ta duy trì sức khỏe trong một tháng.
Điều khiến ta hối hận nhất chính là đã đề xuất việc đưa Triệu Thanh Đài làm kế hậu.
Phương đại nhân từ lâu đã có ý định phò tá Hiền Vương, muốn gả con gái mình, Phương Vân Thục, làm Hiền Vương phi.
Mà Hiền Vương và Triệu Thanh Đài lại có tình cảm với nhau…
Ta đe dọa hoàng đế, bắt ông ta tránh xa Thanh Đài.
Vì lúc đó, ta không biết từ khi nào mình đã bắt đầu nảy sinh tình cảm với nàng ấy.
Có lẽ, cảnh Hiền Vương và nàng ấy là đôi uyên ương hoàn hảo đã khiến ta ghen tỵ. Ta cũng khao khát có được tình yêu như vậy.
Một khi nàng ấy đã vào cung, ta nhất định sẽ dốc hết sức để bảo vệ nàng ấy.
Nhưng dường như, trái tim nàng ấy vẫn hướng về tên vô dụng đó.
Không, sao Hiền vương có thể là một kẻ vô dụng chứ, hắn che giấu quá giỏi.
Khi cung đình biến loạn, ta buộc phải đến cầu viện Vệ Vương. Vệ Vương là người chính trực, khi nghe về chuyện Lý An giết huynh đoạt thê, ông ấy đồng ý dẫn binh vào kinh.
Suốt một tháng qua, ta tin rằng Lý An sẽ không làm khó Thanh Đài, nhưng lại lo sợ liệu mối quan hệ giữa nàng ấy và ta có phải chỉ là giả dối?
Liệu nàng ấy và Hiền vương có sẽ khơi lại tình cũ?
Nếu Thanh Đài vẫn còn yêu hắn, ta có sẵn lòng buông tay không?
Ta không có câu trả lời cho chính mình. Những ngọt ngào ngắn ngủi giữa ta và Thanh Đài, đều là ta đánh cắp.
Giờ đây, có lẽ đã đến lúc ta phải trả lại cho Hiền Vương, nhưng ta không cam lòng, ta muốn thử một lần.
Quả nhiên, Thanh Đài đã chờ ta.
Nhưng ta không thể ở bên nàng ấy lâu nữa.
Ngoại truyện – Chương của Lý An
Trong lòng các ngươi có ai từng yêu một người từ cái nhìn đầu tiên, một người thanh mai trúc mã không?
Ta đã thề rằng nàng ấy sẽ là Vương phi của ta.
Sau này, nàng ấy sẽ còn là Hoàng hậu của ta.
Ta chưa bao giờ ngờ rằng có một ngày, nàng ấy sẽ trở thành Hoàng hậu của người khác. Ta biết, đây là Phương đại nhân đang cố tình thị uy với ta.
Thôi thì cưới Phương Vân Thục đi. Thanh Đài tương lai sẽ cần một thân phận hợp pháp.
Ta âm thầm thu mình, che giấu thực lực, cuối cùng đã thành công lên ngôi.
Tưởng rằng Thanh Đài sẽ vui mừng vì ta, lo lắng cho ta.
Nhưng nàng ấy lại hỏi ta về Trịnh Lương.
Ta hận cái tên khốn kiếp đó.
Ta và Thanh Đài là một đôi trời sinh, hắn dựa vào đâu mà xen vào?
Tưởng rằng tình cảm bao năm có thể khiến nàng quên hắn, nhưng nước mắt và sự không cam tâm trong mắt nàng thật sự khiến tim ta tan nát.
Ta không nỡ ép buộc nàng ấy nữa.
Chúng ta không nên như thế này… Lòng ta đau đớn như bị dao cắt, nhưng cũng không thể làm gì hơn.
Chỉ tiếc rằng số phận bất công, trời xanh không có mắt, mà ta lại không thể sinh ra một chút oán hận nào dành cho nàng.
Năm đó, nàng ấy từng nguyện ý sẽ ở bên ta mãi mãi, ta không thể giúp nàng thực hiện lời hứa đó.
Một phẩm cáo mệnh, hóa ra là thứ duy nhất ta có thể dành cho nàng.
Ngoại truyện – Chương của Phương Vân Thục
Phụ thân ta là Thị lang bộ Lại, đức cao vọng trọng, học trò khắp nơi.
Tẩu tẩu ta là con gái độc nhất của tướng quân, thiên chi kiêu nữ, đầy quyền lực.
Ta, sẽ là người phụ nữ cao quý nhất thiên hạ, sẽ trở thành Hoàng hậu.
Hiền Vương thông minh, giỏi che giấu tài năng, ta nhìn thấy rõ điều đó.
Làm Vương phi của chàng, chính là bước đệm để trở thành Hoàng hậu tương lai.
Nhưng trước đó, phải giải quyết vài vấn đề.
Thứ nhất, thanh mai trúc mã của chàng, Triệu Thanh Đài.
Ta giả vờ như một thiếu nữ ngây thơ, e lệ yêu đương, năn nỉ phụ thân đuổi Triệu Thanh Đài ra khỏi bên cạnh Hiền Vương.
Quả nhiên, nàng ấy thành công vào cung làm Hoàng hậu.
Thứ hai, là Hoàng đế đương triều.
Ta nói với Hiền Vương rằng, ta sẽ vào cung trước, để chàng có danh nghĩa khởi binh.
Nhưng chàng kiên quyết từ chối, trong mắt đầy kinh ngạc và khinh thường.
Phải rồi, chàng thích kiểu phụ nữ như Triệu Thanh Đài, kẻ ngu ngốc đó.
Nhưng ta không phải là một kẻ chỉ biết yêu đương mù quáng.
Sau khi vào cung, ta đã hạ độc hoàng đế.
Thứ ba, là Thừa tướng Trịnh Lương.
Triệu Thanh Đài khuyên ta không nên tự vẫn, với giọng nói đầy thành khẩn, nàng ấy hứa rằng có thể thuyết phục Trịnh Lương.
Nói vậy, quan hệ giữa hai người họ thật không đơn giản nhỉ.
Cũng may, phụ thân đã sớm cho Trịnh Lương uống độc dược, chỉ là một quân cờ bỏ đi, không cần cũng chẳng sao.
Cái gì mà phủ Quốc công, cái gì mà một phẩm cáo mệnh, chỉ là ảo tưởng thôi.
Cái gì mà tình cảm thiếu thời, hai lòng đồng điệu, trong hoàng cung chẳng bao giờ có những thứ đó.
Giờ đây, ta là người phụ nữ cao quý nhất thiên hạ.
Ta mới là kẻ chiến thắng cuối cùng.
Tác giả: Thuận Tụng Hạ Kỳ