Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TÌNH Ý HƯ ẢO Chương 4 TÌNH Ý HƯ ẢO

Chương 4 TÌNH Ý HƯ ẢO

9:30 chiều – 09/10/2024

Lý An dường như rất hài lòng khi nghe ta gọi chúng ta là “phu thê”. Hắn ta tỏ vẻ vui mừng, nhưng cũng có chút gì đó bệnh hoạn:

“Không sao. Ta không quan tâm. Chỉ cần hắn chết, sẽ không còn gì có thể cản trở chúng ta nữa.”

Ta biết, nếu lúc này tỏ ra quá quan tâm đến Trịnh Lương, Lý An nhất định sẽ nổi giận, vì vậy, ta cố gắng nặn ra một nụ cười và gật đầu.

Nhưng Lý An vẫn giận dữ, mắt hắn ta hằn lên sự tức tối, gần như gào lên:

“Ta biết nàng vẫn còn quan tâm đến hắn!”

Cái gì? Hắn ta điên thật rồi. Ngươi muốn ta phải làm sao đây? Thuận theo, chiều chuộng cũng không được, chống đối cũng không xong.

Lý An cúi xuống, cắn mạnh vào cổ ta. Ta hét lên, đưa tay chạm vào vết thương, trên tay có dính máu.

Nhưng điều ta lo lắng lúc này không phải là liệu Lý An có làm tổn thương ta hay không.

Mà là, nếu Trịnh Lương nhìn thấy vết sẹo này, ta sẽ phải giải thích thế nào?

Lý An không làm gì thêm, hắn ta chỉ chỉnh lại y phục cho ta.

“Người đâu, đưa Phương cô nương về Trường Xuân cung.”

Phương cô nương? Hắn ta định để ta sống dưới danh nghĩa của Phương Vân Thục sao?

Trong mắt người ngoài, Phương Vân Thục vẫn luôn là Hiền Vương phi.

Vậy vị Thục phi thật sự, Phương Vân Thục, giờ ở đâu? Còn Trịnh Lương thì sao? Lý An sẽ để họ sống tiếp sao?

7

Thoáng chốc, ta đã bị giam cầm trong cung Trường Xuân suốt nửa tháng. Trong thời gian đó, Lý An đã đến thăm nhiều lần, nhưng chưa bao giờ tỏ ra gần gũi. Có lẽ hắn ta vẫn còn nhớ tình cảm thuở nhỏ, không muốn ép buộc ta chăng?

Trong mắt thế gian, Hoàng hậu Hiếu Đức Triệu Thanh Đài đã tuẫn táng theo tiên đế.

Nửa tháng nữa sẽ là đại lễ phong hậu của tân đế, đến lúc đó, ta sẽ chẳng còn đường thoát.

Khi ta còn đang lo lắng cho tương lai của mình, một bóng dáng không ngờ tới xuất hiện trong cung Trường Xuân.

Là Phương Vân Thục, Phương Vân Thục thật sự.

“Thanh Đài, ta đã gặp Trịnh Lương!”

Nàng ấy lén lút bước vào tẩm cung của ta, vừa mở miệng đã khiến ta kinh ngạc.

Trịnh Lương vẫn còn sống.

Và Phương Vân Thục đã biết mối quan hệ không bình thường giữa ta và Trịnh Lương. Ta hơi lo sợ, nhưng giờ không còn đường lui, đành phải liều một phen.

Ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, tỏ ra điềm nhiên: “Trịnh Lương ở đâu?”

Nàng ấy phớt lờ câu hỏi của ta, kéo tay ta bước ra ngoài: “Mau mặc quần áo của ta vào, rồi lên kiệu của ta ra khỏi cung Trường Xuân! Đây là kế hoạch của Trịnh Lương! Ta đã biết hết về mối quan hệ của hai người rồi!”

Ta mừng rỡ, lập tức bước đi muốn cùng nàng ấy thoát ra ngoài.

Nhưng rồi, nếu ta đi, Lý An sẽ không nhận ra sao?

Đến lúc đó, Phương Vân Thục sẽ ra sao?

Không đúng.

Ta dừng lại, nhìn vào đôi mắt ngây thơ nhưng đầy nghi hoặc của nàng ấy .

“Phương Vân Thục, ngươi vốn dĩ không định cứu ta.”

Nàng ấy giận dữ, sắc mặt đầy lúng túng và xấu hổ:

“Kiệu bên ngoài cung Trường Xuân là cơ hội duy nhất để ngươi trốn thoát!”

Ta lắc đầu, lớn tiếng gọi thị vệ tuần tra, để họ đưa nàng ấy đi. Sau đó ta quay trở lại tẩm cung.

Nàng ấy vốn dĩ không định cứu ta.

Nàng ấy muốn lợi dụng ta để đưa ta ra khỏi hoàng cung, rồi giết ta.

Chỉ cần ta, kẻ đóng vai Phương Vân Thục giả mạo, chết đi, nàng ấy sẽ trở thành hoàng hậu duy nhất.

Nếu Trịnh Lương có đủ sức mạnh để sắp đặt kế hoạch cứu ta ra khỏi cung, hắn sẽ không bao giờ chọn kẻ thù của ta để thực hiện.

Lý An nhanh chóng đến cung Trường Xuân, ánh mắt đầy tình cảm, miệng thì thầm không ngớt, kể lể về niềm vui của hắn ta khi ta đã không rời bỏ  tahắn.

Lắng nghe những lời yêu thương thẳng thắn không hề che đậy của hắn ta, lòng ta càng thêm đắng cay.

Người thiếu niên mà ta từng ngày đêm mong nhớ, giờ đây khi nghe Lý An nói những lời tình tứ này, trái tim ta chẳng còn một chút rung động nào.

“An ca ca, Phương Vân Thục đâu rồi? Ngươi đã làm gì nàng?”

Nụ cười trên môi Lý An tắt dần, hắn ta cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Nàng ta đáng tội chết.”

“Nhưng ta chưa thể trừng phạt nàng ta.”

“Nàng yên tâm, nàng ta vẫn ổn.”

Ta không phải đang cầu xin cho nàng ấy, mạng sống của nàng ấy chẳng liên quan gì đến ta.

Ta chỉ muốn xác nhận những suy đoán trong lòng mình, Lý An có sự hỗ trợ đắc lực của Phương Thị lang và đại tướng, dễ dàng lên ngôi cũng không có gì lạ.

Nhưng tại sao tiên đế lại đột ngột băng hà chỉ sau một đêm?

Tại sao Trịnh Lương lại mất tích, không rõ tung tích? Câu trả lời, có lẽ đều nằm ở Phương Vân Thục.

Nàng ấy có đủ khả năng để lách qua mọi sự giám sát bên ngoài cung Trường Xuân, đưa ta ra khỏi cung.

Nàng ấy có thể khiến Lý An nổi trận lôi đình nhưng cũng không làm gì được nàng ấy.

Thế lực của nàng ấy lớn mạnh đến vậy, hoàn toàn không giống một Hiền Vương phi yếu đuối, từng rơi lệ và muốn tự vẫn.

E rằng, việc Phương Vân Thục vào cung cũng là một phần trong kế hoạch phò tá tân đế của Phương gia.

8

Ngày ta gặp lại Trịnh Lương, chỉ còn ba ngày nữa là đến đại lễ phong hậu.

Vương thúc của Lý An, Vệ Vương, tiến kinh để tâu trình, nhưng lại dẫn theo binh lính và mang kiếm tiến vào điện.

Phía sau ông ấy là Trịnh Lương, sắc mặt trắng bệch. Sau yến tiệc gia đình, Lý An và Vệ Vương bàn bạc chính sự. Là nữ quyến, ta không tiện can dự nên phải quay lại cung Trường Xuân.

Trên đường đi, ta luôn mong chờ Trịnh Lương sẽ xuất hiện, nhưng Trịnh Lương không đến.

Dù chỉ là gửi một lời nhắn qua thái giám, hay đưa cho ta một món đồ cũng không có.

Ta cứ thế, mông lung trong những suy nghĩ chẳng rõ ràng. Ba ngày sau, trong lễ phong hậu, Phương Vân Thục được phong làm hoàng hậu.

Không phải ta, mà là Phương Vân Thục thật sự.

Nàng ấy thuận lợi bước vào cung Trường Xuân, còn ta phải thu dọn hành lý ra đi.

Lý An sai người đưa kiệu đến đón ta về phủ Quốc công. Vị Quốc công đó, không ai khác, chính là Trịnh Lương.

Trịnh Lương đã đứng sẵn trước cửa phủ Quốc công để chờ đón ta, từ biểu cảm trên mặt có thể thấy rõ rằng Trịnh Lương thật sự vui mừng từ tận đáy lòng.

Ta cũng rất vui, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn, ta vừa giận vừa lo lắng.

Trịnh Lương biến mất bí ẩn trong suốt một tháng trời, từ một người đầy khí thế phong độ giờ đây lại trở nên xanh xao, không còn chút sức sống. Hắn đã phải trải qua điều gì?

Trịnh Lương ôm lấy ta như thường lệ, cái ôm vẫn còn đong đầy tình cảm, nhưng không còn ấm áp như trước nữa.

Ta nghẹn ngào, trách móc Trịnh Lương vì đã làm ta lo lắng: “Thanh Đài, nàng đã chịu nhiều uất ức rồi.”

Ta ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Trịnh Lương, nước mắt lăn dài trên má, Trịnh Lương mỉm cười, cẩn thận lau khô nước mắt cho ta: “Ta phải đi tìm viện trợ. Nếu không có Vệ Vương đến kịp thời, có lẽ nàng lại tiếp tục làm hoàng hậu rồi.”

“Bây giờ, hoàng đế đã phong tước cho ta, nàng sẽ là Quốc công phu nhân, một phẩm cáo mệnh.”

Ta biết Trịnh Lương cố tình chọc tức ta, khẽ đánh nhẹ vào cánh tay hắn: “Chàng biết mà, ta đâu quan tâm đến những thứ đó.”

“Trịnh lang, sao chàng lại gầy đi nhiều thế?”

Trịnh Lương cố tỏ ra nhẹ nhàng mà cười, ánh nắng chiếu lên gương mặt điển trai của hắn. Trong khoảnh khắc, ta nhận ra đây mới chính là chàng thiếu niên mà ta ngày đêm thương nhớ.

“Có lẽ là do hành trình dài và thay đổi khí hậu thôi.”

“Nàng thương ta một chút, rồi ta sẽ lại khỏe mạnh thôi mà.”

Ta biết Trịnh Lương đang gắng gượng, Phương Vân Thục đã nói cho ta sự thật.

Ta sẽ dùng toàn bộ sức lực để yêu thương chàng.

Người thương của ta.