Tôi hé áo ra nhìn thử, thấy chú đang túm lấy cổ áo của Lục Thu Vũ, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ.
“Chuyện này cũng không đến lượt anh xen vào, đây là chuyện… chuyện gia đình tôi.”
Các phóng viên nhìn cảnh này, trong mắt lấp lánh niềm vui vì có tin nóng để đưa lên trang nhất.
Chu Cao cắn răng nhìn ông ta, tay siết chặt lại, gân xanh nổi rõ, nhưng cuối cùng chú vẫn không xuống tay đánh.
Tôi biết, chú đang kiêng dè tôi.
Chú thật ngốc.
Từ khi Lục Thu Vũ xuất hiện, dường như chú đã rơi vào một vòng luẩn quẩn tự ti.
Trong mắt chú, mẹ tôi và Lục Thu Vũ là vì hiểu lầm nên mới chia tay.
Giờ hiểu lầm đã được giải quyết, nợ nần cũng trả hết, mẹ tôi không còn nợ chú gì nữa, nên tự nhiên sẽ đưa tôi rời đi để theo đuổi “tình yêu đích thực”.
Chú thật ngốc, không thấy được rằng những bông hồng mẹ tôi trồng dưới gốc cây nhung hoa đều là dành cho chú.
Chú thật ngốc, không thấy rằng trong lòng tôi chỉ có một người cha duy nhất, và đó luôn là chú.
Nhưng chú Cao là vậy, luôn âm thầm hy sinh.
Đến khi nhận được thành quả, chú lại lắc đầu, bảo rằng cây con mọc lên là nhờ nỗ lực của chính nó, không thể nhận công lao về mình.
Nghĩ đến đây, tôi kéo chiếc áo trên đầu xuống, tiến tới nắm lấy tay chú.
Giống như vài năm trước, khi chú lôi tôi từ quán net về nhà, kiên định nhưng cũng thật dịu dàng, và có chút trách móc.
“Thầy Lục Thu Vũ, cảm ơn thầy đã giúp con quay video chúc mừng sinh nhật cho bạn con.”
“Con xin lỗi vì đã không báo trước với gia đình, làm bố hiểu lầm, khiến thầy gặp phiền phức.”
Vừa nói, tôi vừa nháy mắt với chú Cao, rồi cười nhắc chú.
“Bố ơi, mọi chuyện đã rõ ràng rồi, mình về nhà thôi.”
12
Chuyện tôi là con riêng cuối cùng cũng
không bị công khai.
Có lẽ là do Lục Thu Vũ đã hối hận và có những động thái ngầm.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không thể gọi chú Cao là bố, vì cả hai chúng tôi đều thấy không tự nhiên.
Chú xua tay, lấy tay che mặt, có chút ngại ngùng rồi nói: “Vẫn gọi là chú Cao đi, gọi chú Cao là được rồi, tốt lắm.”
Sau buổi diễn, Lục Thu Vũ rời khỏi thị trấn mà không để lại bất cứ lời chào tạm biệt nào.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng nhà chúng tôi lại nhận được những món quà nặc danh.
Mẹ tôi rất khinh thường, mỗi lần nhận được đều treo ngay lên trang đấu giá đồ cũ.
Chú Cao rất hài lòng về việc này, dù chú không nói ra nhưng tôi có thể nhìn thấy điều đó từ ánh mắt cười và khóe miệng mỉm cười của chú.
Về sau, tôi cảm thấy Lục Thu Vũ chẳng khác gì thần tình yêu của chú Cao và mẹ tôi.
Mỗi lần ông ta xuất hiện, tình cảm của hai người lại tiến thêm một bước.
Lục Thu Vũ dường như cũng nhận ra điều này, thỉnh thoảng lại uống rượu, giở trò nhõng nhẽo ngoài sân nhà tôi.
Nhưng tiếc thay, mẹ tôi và chú Cao chẳng ai quan tâm.
Cuối cùng, tôi phải ra mặt.
“Này, ông đủ rồi đấy, về đi, với cái tính này của ông, đến lần nữa chắc tôi phải có thêm em trai em gái mất.”
“Tiểu Như… bố khổ tâm lắm… khổ lắm mà…”
“…”
Thôi, tôi cũng không muốn quản nữa, chỉ ném cho ông ta cái chăn.
Ông ta co ro trong sân, ôm chặt tuổi thanh xuân đã qua cả đêm, rồi rạng sáng hôm sau lại lên tàu cao tốc để đi làm.
Thực ra, tôi từng hỏi mẹ mình, sau khi biết sự việc năm đó chỉ là hiểu lầm, bà có hối hận không.
Bà chỉ khẽ phẩy tay, nhìn lên bầu trời nhỏ trong sân, khuôn mặt mang nét thanh thản.
“Tiểu Như, trước khi gặp Ngọc Thành, mẹ từng buông xuôi, nghĩ rằng cả đời này không thể thoát khỏi thị trấn nhỏ đã giam cầm mẹ.”
“Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó à, mẹ nhận ra rằng, ngay cả khi không rời đi cũng chẳng sao, vì thứ thực sự giam cầm mẹ không phải là mảnh đất này, mà là con người.”
Lời của bà tôi chỉ hiểu được phần nào, không thể hoàn toàn nắm rõ, chỉ giả vờ hiểu và gật đầu.
Sau khi tôi đỗ đại học, tôi đến một thành phố cách nhà rất xa.
Mẹ tôi rất vui, nói rằng con gái nên đi đến những nơi mình muốn.
Chú Cao miệng thì tán thành, nhưng trong bữa tiệc, chú uống hai ly rượu rồi bắt đầu rơi nước mắt.
Ngày nhập học, chú dúi cho tôi rất nhiều đồ đạc, còn nhét thẻ ngân hàng của mình vào túi tôi.
Mẹ tôi cười bảo chú lo chuyện không đâu, nhưng khi quay lưng ở nhà ga, mắt bà cũng đỏ hoe.
Sau này, khi đã đi làm, tôi quyết định ở lại thành phố đại học của mình. Khi tích góp đủ tiền mua căn nhà đầu tiên, tôi đề nghị đón họ lên sống cùng.
Nhưng cả hai người đều từ chối.
Họ nói rằng không thể rời xa khu vườn nhỏ và cây nhung hoa ở nhà.
Tôi gật đầu tỏ vẻ thông cảm, nhưng vẫn để dành một căn phòng ở nhà cho họ.
Nghe nói sau khi chú Cao về hưu, chú mê chơi cờ tướng, gặp ai cũng lôi điện thoại ra khoe về tôi, khoe rằng con gái chú lại mua cho chú cái này cái kia, cứ thao thao bất tuyệt.
Đến nỗi các ông lão xung quanh gặp chú là cảm thấy ngán ngẩm.
Cuối cùng, mẹ tôi vẫn là người ra đi trước chú Cao.
Sau khi bà mất, tôi đón chú Cao về sống cùng.
Để chú thích nghi, tôi còn đặt một cây giả trên ban công, để chú có chỗ ngồi mỗi khi rảnh rỗi.
Nhưng chú Cao không vui lắm.
Ban đầu, tôi không hiểu, nhưng sau đó mới nhận ra, chú vẫn không nỡ rời xa cây nhung hoa bên bờ biển.
Vì vậy, dù rất buồn và lo lắng, tôi vẫn đưa chú về lại thị trấn.
Khi trở về nhà, chú cuối cùng cũng nở nụ cười.
Chú vuốt ve thân cây nhung hoa nứt nẻ, lặng lẽ ngồi đó rất lâu, không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng, cuộc đời chú Cao dừng lại ở tuổi 78.
Vào một buổi trưa nắng ấm, chú ngồi yên trên ghế, mỉm cười đi vào giấc ngủ.
Và không bao giờ tỉnh lại.
Mọi người bảo đây là đám tang vui, làm con cái phải mừng vì những người ra đi thanh thản như vậy sẽ hóa thành nhật nguyệt tinh tú để bảo vệ con cháu.
Nhưng khi tôi làm theo di nguyện, rải tro cốt hai người ra biển, tôi vẫn không kìm được mà khóc nức nở.
Nhìn tro cốt dần tan vào biển khơi, tôi vô thức, lẩm nhẩm hát bài hát đùa nghịch thời thơ ấu của mình.
“Gió xuân thổi liễu xanh, cây già nảy chồi non.
“Chú Cao cùng Nhung Hoa, mãi mãi không chia xa.”
“Tạm biệt, mẹ.”
“Tạm biệt, bố.”
End