Ta từng giúp một phụ nhân bị giam cầm sau bức tường tối của tự viện gửi đi một phong thư.
Ngày hôm sau, toàn gia ta bất ngờ được quý nhân ban ân, vàng bạc đầy nhà, kẻ hầu người hạ kính cẩn, phúc phận dường như từ trên trời rơi xuống.
Nhưng đêm ấy, một toán hắc y nhân như ác quỷ giáng thế xông vào, huyết quang vấy đầy nền đất. Cả nhà ta bị tàn sát, gà chó không tha, duy chỉ có ta còn sống.
Vị quý nhân nhờ ta đưa thư, chính là phu nhân Vĩnh An hầu. Khi nàng ta trở về từ chuyến thăm thân, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm ta, trong mắt phảng phất một tia hứng thú lạnh lùng.
Một chén rượu độc, kết liễu sinh mệnh ta.
Nhưng khi ta mở mắt ra lần nữa, trước mắt ta vẫn là ngôi tự viện quen thuộc, thời khắc này—chính là lúc ta vừa gạt đám cỏ phủ trên động chó.
Bên trong, một phụ nhân mặt đầy vết bầm, ánh mắt chan chứa hy vọng, nhìn ta đầy mong đợi.
“Tiểu cô nương, ngươi giúp ta đưa một phong thư đến phủ Vĩnh An hầu, sự việc thành công, tất có trọng thưởng.”
Ta chớp mắt, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi vươn tay kéo đám cỏ phủ kín động chó như cũ. Xác nhận không ai phát hiện, ta xoay người, lặng lẽ rời đi.