Ta từng giúp một phụ nhân bị giam cầm sau bức tường tối của tự viện gửi đi một phong thư.
Ngày hôm sau, toàn gia ta bất ngờ được quý nhân ban ân, vàng bạc đầy nhà, kẻ hầu người hạ kính cẩn, phúc phận dường như từ trên trời rơi xuống.
Nhưng đêm ấy, một toán hắc y nhân như ác quỷ giáng thế xông vào, huyết quang vấy đầy nền đất. Cả nhà ta bị tàn sát, gà chó không tha, duy chỉ có ta còn sống.
Vị quý nhân nhờ ta đưa thư, chính là phu nhân Vĩnh An hầu. Khi nàng ta trở về từ chuyến thăm thân, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm ta, trong mắt phảng phất một tia hứng thú lạnh lùng.
Một chén rượu độc, kết liễu sinh mệnh ta.
Nhưng khi ta mở mắt ra lần nữa, trước mắt ta vẫn là ngôi tự viện quen thuộc, thời khắc này—chính là lúc ta vừa gạt đám cỏ phủ trên động chó.
Bên trong, một phụ nhân mặt đầy vết bầm, ánh mắt chan chứa hy vọng, nhìn ta đầy mong đợi.
“Tiểu cô nương, ngươi giúp ta đưa một phong thư đến phủ Vĩnh An hầu, sự việc thành công, tất có trọng thưởng.”
Ta chớp mắt, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi vươn tay kéo đám cỏ phủ kín động chó như cũ. Xác nhận không ai phát hiện, ta xoay người, lặng lẽ rời đi.
1
Đời trước, ta chính vì tin vào lời hứa hẹn của nữ nhân kia mà thuận theo ý nàng, đem phong thư viết bằng huyết trên mảnh vải giao cho bà vú Triệu của phủ Vĩnh An hầu.
Ngay trong ngày hôm ấy, kinh thành liền truyền ra tin tức chấn động về chuyện chùa La Lan có lũ hòa thượng tà dâm.
Tương truyền, suốt hơn mười năm qua, bọn chúng đã lén lút bắt cóc hàng chục nữ tử, giam cầm tại thâm viện trong chùa, mặc sức hoang dâm. Nếu nữ tử nào hoài thai, hài nhi vừa sinh ra liền bị vứt bỏ nơi giếng cạn.
Bọn tà tăng ấy gan to tày trời, ngay cả tiểu thư khuê các, phu nhân quyền quý cũng không tha.
Ngày hôm sau, nhà ta liền nhận được trọng thưởng do phu nhân Vĩnh An Hầu ban xuống—trăm lượng hoàng kim, đúng như lời nữ nhân kia đã hứa.
Bữa cơm tối hôm ấy, phụ mẫu hoan hỉ bàn tính kế hoạch tương lai. Định mua một tiểu viện ở phía Bắc thành, lại đưa đệ đệ vào học đường dùi mài kinh sử. Ta cùng tỷ tỷ cũng có được một phần sính lễ hậu hĩnh, đủ để chọn gả vào nhà tốt.
Cả nhà ta chìm vào giấc mộng đẹp, chẳng ngờ nửa đêm lại bị một toán hắc y nhân xông vào thảm sát.
Lũ người ấy được huấn luyện kỹ lưỡng, ra tay dứt khoát, một đao liền lấy đi một mạng. Chỉ duy ta là kẻ duy nhất còn sống sót.
Ta trơ mắt nhìn từng chiếc đầ/u thân nhân lăn lông lốc bên mình, huyết lệ giàn giụa hai hàng.
“Vì sao! Vì sao!”
Ta bị đánh ngất, đến khi tỉnh lại đã thấy mình bị đưa vào một tiểu viện hoa lệ.
Nữ nhân đã nhờ ta chuyển thư chậm rãi bước đến, có mụ mụ Triệu dìu đỡ bên cạnh.
Giờ đây, nàng vận y phục gấm vóc xa hoa, vết bầm xanh tím trên mặt đã được dặm phấn trắng che đậy kỹ lưỡng. Mái tóc đen huyền bới cao, cố định bằng một cây trâm phượng hoàng khảm lục bảo, toàn thân quý khí bức người, nào còn vẻ chật vật khi trước?
Nàng ta vươn ngón tay thoa đỏ như máu, nhẹ nâng cằm ta lên, trong mắt tràn đầy điên cuồng và ác độc.
“Chỉ bằng thứ tiện dân như ngươi cũng xứng đáng làm ân nhân của ta sao? Nếu vậy, ta sẽ ban cho cả nhà ngươi vinh hoa phú quý nơi hoàng tuyền.”
Một chén rượu độc, kết thúc cả kiếp nhân sinh của ta.
2
Độc dược xuyên ruột, lục phủ ngũ tạng tựa như bị thiêu đốt, đau đớn khôn cùng. Nhưng cơn thống khổ ấy cũng dần dần tiêu tán theo ý thức đang chìm vào bóng tối vĩnh hằng…
Khi ta mở mắt lần nữa, trước mắt vẫn là bóng đêm quen thuộc, hơi lạnh của mặt đất xuyên thấu qua da thịt. Ta đã trọng sinh!
Ta nhận ra bản thân đang quỳ rạp nơi cửa động chó của ngôi chùa, chính là thời điểm ta vừa mới dùng tay không bới đất tạo ra lối thoát.
Bên trong động, một nữ nhân sắc mặt bầm tím, vết thương chồng chất, kinh hỉ nhìn ta:
“Tiểu cô nương, nếu ngươi giúp ta đưa phong thư này đến phủ Vĩnh An Hầu, ắt có trọng thưởng.”
Ta chớp mắt nhìn nàng, trong lòng rét lạnh.
Không, ta sẽ không đi vào vết xe đổ kiếp trước!
Ta vung tay phủi sạch dấu vết, dùng cỏ dại lấp kín cửa động như lúc ban đầu. Nhìn quanh thấy không ai phát hiện, ta lặng lẽ quay về nhà.
Thế nhưng, bảy ngày sau, kinh thành vẫn dậy sóng vì chuyện chùa La Lam có lũ hòa thượng tà dâm.
Chỉ khác là lần này, người phanh phui tội ác lại là thế tử Vĩnh An Hầu.
Lúc bấy giờ, thế tử đang cùng phu nhân Vĩnh An Hầu hồi kinh thăm viếng thân thích. Trên đường, phu nhân ghé vào chùa cầu phúc cho lão hầu gia, tình cờ nhặt được phong thư cầu cứu của một nữ tử bị giam cầm. Từ đó, chuyện ác liền bại lộ.
Thế tử Vĩnh An Hầu lập tức dẫn binh vây quét chùa La Lam, chém tận giết tuyệt lũ tà tăng dơ bẩn.
Chỉ tiếc rằng, toàn bộ nữ tử bị giam cầm trong chùa đều đã bị bọn chúng giết sạch nhằm xóa dấu vết.
Một chuyện nghĩa cử như vậy, thánh thượng đích thân ban thưởng, phong cho thế tử Vĩnh An Hầu mỹ danh trung liệt, còn sắc phong phu nhân Vĩnh An Hầu làm tam phẩm cáo mệnh phu nhân.
Lúc này ta mới hay, hóa ra từ nhỏ, Vĩnh An hầu phu nhân đã được nuôi dưỡng bên cạnh Thái hậu, tình như huynh muội với đương kim thánh thượng.
Chẳng trách nàng chịu nhục dưới tay tà tăng suốt bao năm, mà Vĩnh An hầu cũng chẳng hề bận tâm.
Biết được những chuyện này, lòng ta không khỏi bất an.
Vội vàng trở về nhà, nhìn thấy cha mẹ, tỷ tỷ cùng đệ đệ đều bình an, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ta khẩn cầu cha tối nay đưa cả nhà rời khỏi thành.
Cha quát ta nói năng hồ đồ.
Mẹ thì trách ta trẻ con ham quấy phá.
Tỷ tỷ kéo ta sang một bên, trên tay lặng lẽ hiện ra mấy viên kẹo hạt thông.
“Liên nhi ngoan, chớ quấy cha mẹ, mấy viên kẹo này muội lặng lẽ ăn, đừng để đệ đệ nhìn thấy.”
Ta nắm chặt tay tỷ tỷ, ngước mắt nhìn nàng.
“Tỷ tỷ, tối nay tỷ đưa đệ đệ sang nhà bà lão Hoàng bên cạnh ngủ một đêm được không?”
Cuối cùng, sau khi ta lăn lộn khóc lóc, tỷ tỷ ôm đệ đệ rời đi.
Đêm khuya, hệt như kiếp trước, một toán hắc y nhân xông vào nhà ta.
Ta trốn dưới gầm giường, thân thể run rẩy, lắng nghe tiếng kêu thảm thiết của cha mẹ trước khi lìa đời.
Cuối cùng, ta bị người ta lôi ra, đưa tới tiểu viện quen thuộc trong phủ Vĩnh An hầu.
Vĩnh An hầu phu nhân xuất hiện trước mặt ta, tựa như kiếp trước.
Ngón tay sơn đỏ như máu nhẹ nâng cằm ta, trong mắt tràn ngập điên cuồng cùng tàn nhẫn.
“Chỉ một tiện nhân như ngươi cũng dám kháng cự ta? Không biết điều! Hôm nay, ta sẽ để ngươi nếm thử kết cục của việc khước từ ta!”
Tỷ tỷ và đệ đệ bị ném xuống trước mặt ta, đôi mắt đầy kinh hoảng.
Ta lại lần nữa tận mắt chứng kiến thủ cấp thân nhân bị đao chém rơi xuống.
Tựa như bị máu tươi trước mặt kích thích, lần này, Vĩnh An hầu phu nhân trực tiếp dùng chủy thủ đâm ta đến chết.
3
Mở mắt ra lần nữa, ta nhìn phụ nhân trong cẩu động, vết xanh tím vẫn che kín gương mặt nàng.
Ta tiếp nhận phong thư trong tay nàng.
Nhìn mảnh vải thấm đầy huyết tự cháy thành tro bụi, ta phủi tay, xách giỏ nấm vừa hái trở về nhà.
Mẹ đang nhóm lửa nấu cơm trong bếp.
Tỷ tỷ ngồi trên ghế, tay thoăn thoắt may giày.
Nhìn thấy ta, tỷ tỷ cười vẫy tay.
“Liên nhi, mau lại đây, thử xem giày tỷ làm có vừa chân không?”
Dưới ánh tà dương rực rỡ, bóng dáng tỷ tỷ tựa như được phủ lên một tầng sáng nhu hòa.
Ta nhào vào lòng tỷ, ôm chặt eo nàng, cảm thụ hơi ấm trên người nàng.
“Tỷ tỷ, lần này chúng ta nhất định phải sống thật tốt.”
Sau hai lần trùng sinh, ta không còn ngây thơ nữa.
Mỗi ngày đều quấn lấy cha, nài nỉ được theo ông vào thành.
Mỗi lần cha đi làm, ta liền cải trang thành nam tử, lang thang khắp trà quán, lắng nghe tất cả những tin đồn về Vĩnh An hầu phu nhân.
Với bách tính bình dân, chuyện thị phi của hào môn quý tộc chính là món nhắm rượu tốt nhất.
Nhờ vậy, ta thu thập được không ít tin tức thật giả lẫn lộn.
Tỷ như thân thế thực sự của Vĩnh An hầu phu nhân, chính là dòng dõi tư sinh của Trưởng công chúa.
Năm xưa, Vĩnh An hầu từng có ý trung nhân, nhưng bị thế lực Trưởng công chúa ép buộc, đành cưới Vĩnh An hầu phu nhân.
Lại nghe nói, nàng ta tính tình ngang ngược, tâm tư độc ác, ghen tuông tàn nhẫn, bất luận nữ tử nào thân cận với Vĩnh An hầu đều chẳng có kết cục tốt đẹp.
Trong số đó có cả thanh mai trúc mã thuở thiếu niên của Vĩnh An hầu – nàng út Thẩm Thanh Lan, con gái của Thái tử Thái phó.
Thẩm Thanh Lan là tài nữ nổi danh kinh thành, dung mạo và tài hoa đều xuất chúng, là mộng tưởng của vô số thiếu niên.
Ấy vậy mà nàng lại bị thổ phỉ bắt cóc trên đường đi chùa lễ Phật.
Đến ngày hôm sau, mới có người tìm thấy nàng nơi cổng thành.
Đêm đó, nàng dùng một dải lụa trắng, kết thúc sinh mệnh của chính mình.
Chuyện này vốn có nhiều dị thuyết, nhưng phần đông đều tin rằng, Vĩnh An hầu phu nhân không thể vô can.
Có điều, có một điểm chắc chắn — vợ chồng Vĩnh An hầu bất hòa đã lâu.
Bằng không, phu nhân ấy đã chẳng vì một thị thiếp mà cùng Vĩnh An hầu tranh cãi kịch liệt, thậm chí hồi hương tế tổ, biệt tăm mấy năm liền không trở lại.