Năm thứ ba sau khi gả cho Văn Cảnh, hắn đã hồi phục thần trí.
Thế nhưng hắn lại chọn tiếp tục giả ngốc, âm thầm dưỡng sức.
Trong yến tiệc, hắn ngang nhiên lau vết dầu mỡ trên tay lên váy áo của ta trước mặt mọi người.
Cũng có khi, hắn làm bộ giận dỗi, hất cả bát canh ta nấu mất mấy canh giờ xuống chân ta.
Lần cuối cùng, hắn giả vờ kinh hãi, bỏ mặc ta trong một cửa tiệm đang bốc cháy.
Lừa gạt cả thiên hạ, nhưng chỉ sót lại một mình ta. Hắn chỉ lợi dụng ta mà thôi.
Hắn không còn là người từng nói “nàng là người tuyệt vời nhất thế gian” mà chỉ là vị Thái phó Văn Cảnh mà thiên hạ ai cũng nghe danh đều kinh hãi.
Ngày ta tự xin xuống đường (xin hòa ly), đúng lúc Văn Cảnh thu lưới, làm kinh động cả kinh thành, người người hoảng loạn.
Thế nhưng hắn chỉ nói: “Canh hôm nay nhạt hơn trước.”
Kể từ ngày biết hắn lừa ta, ta không hề tự tay nấu cho hắn thêm một lần nào nữa.