“Chiếc vòng ngọc này tiểu thư nhà ta chọn trước, vị phu nhân này giành giật như vậy chẳng phải hơi quá đáng sao?”
Ta vừa chọn được chiếc vòng thì từ góc khác vang lên một giọng nói chua ngoa.
Quay lại nhìn, không ai khác chính là Tạ Lan Chân cùng nha hoàn của nàng ta.
Đúng là nghĩ gì, gặp nấy.
“Ta cũng thích chiếc vòng này, không biết phu nhân có thể nhường lại không?”
Giọng Tạ Lan Chân nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại sắc bén đầy ẩn ý.
“Ngay từ lúc ta chọn chiếc vòng này, Tạ tiểu thư không hề lên tiếng. Chỉ đến khi ta trả tiền lại nói vậy, chẳng hay vì bạc trong túi không đủ nên định giành giật sao?”
Lời vừa dứt, những người xung quanh bật cười.
Mặt Tạ Lan Chân xanh mét, rồi trắng bệch.
“Ai nói ta giành giật? Ta sẵn sàng trả gấp đôi giá để mua chiếc vòng này!”
Ta giả vờ kinh ngạc: “Ồ? Ta là con gái Vĩnh An Hầu phủ, lại là Vương phi của Thái phó. Chẳng lẽ Tạ tiểu thư cho rằng ta không đủ tiền trả sao?”
Ta đeo chiếc vòng vào tay, quay sang chủ tiệm:b“Chủ tiệm, ta trả gấp ba giá, cứ ghi sổ vào Vĩnh An Hầu phủ.”
“Vậy ta trả gấp năm lần!” Tạ Lan Chân đáp lại.
Ta nhìn nàng ta, khẽ cười và lắc đầu:
“Chủ tiệm, tiệm Ngọc Các của ngài mở cửa kinh doanh, chắc cũng hiểu đạo làm thương gia, việc gì cũng nên có trước có sau, đúng không?”
“Nếu ai cũng như Tạ tiểu thư, thấy thứ người khác mua liền ra giá giành giật, thì chắc tiệm này cũng chẳng cần bảng giá rõ ràng nữa rồi.”
Chủ tiệm ngập ngừng gật đầu, đám đông xung quanh cũng bắt đầu bàn tán đồng tình với ta.
“Hôm nay ta sẵn sàng trả gấp mười để mua chiếc vòng này, xem như dạy Tạ tiểu thư một bài học.”
“Có những thứ, lúc đầu bản thân không để ý, nhưng thấy người khác muốn thì lại cố cướp. Như vậy chứng tỏ ngươi không thực sự thích nó, cũng không giữ được nó.”
“Ngươi!” Tạ Lan Chân hiểu rõ ẩn ý trong lời ta, mặt đỏ bừng, nhưng bị ánh mắt chỉ trỏ của mọi người làm cho không thể phản bác, đành xấu hổ bỏ đi.
10.
Vừa về phủ, ta liền chạm mặt mẹ kế, bà đang cầm sổ sách, sắc mặt rất khó coi.
“Vương phi đã về.”
“Vâng. Phu nhân tìm con có việc?”
Không cần đoán, ta cũng biết chuyện này liên quan đến chiếc vòng ngọc ta mua với giá cao.
Bạc kế mẫu cho tuy nhiều, nhưng để bù vào số tiền ta đã tiêu hôm nay thì chẳng khác gì muối bỏ biển.
“Lúc nãy có người tới thu tiền, đều là những món Vương phi đã mua trong ngày hôm nay.”
“Ta biết Vương phi lâu ngày không về nhà, cần mua sắm nhiều thứ. Nhưng chủ tiệm Ngọc Các nói rằng Vương phi đã cãi cọ với người khác, còn mua một chiếc vòng với giá gấp mười lần. Như vậy có phải hơi quá không?”
“Du Xuân thích, bao nhiêu tiền Hầu phủ cũng trả được!”
“Cớ sao phải vì chút bạc này mà làm khó nàng ấy?”
Nghe tiếng, ta quay đầu lại, thấy phụ thân và Văn Cảnh không biết từ lúc nào đã đứng ở đó.
Kế mẫu bị phụ thân quở trách, mặt càng khó coi hơn.
“Nói đến cùng là lỗi tại ta. Dạo này bận rộn việc triều chính, để Vương phi ở lại Hầu phủ lâu ngày, gây phiền phức cho Hầu gia và phu nhân.”
Văn Cảnh cười nói, trong ánh mắt ẩn chứa điều gì đó ta không thể hiểu.
“Sao có thể nói thế? Những năm qua Du Xuân một mực ở bên chăm sóc Vương gia, chưa từng về Hầu phủ. Khó khăn lắm mới được gặp lại, ta vui còn không kịp, làm sao phiền lòng cho được!”
Phụ thân cười lớn, rõ ràng rất hài lòng khi thấy Văn Cảnh mắc câu.
“Hầu gia nói vậy, chẳng phải biến ta thành kẻ ngày đêm mong nhớ thê tử rồi sao.”
Văn Cảnh bước tới, nắm lấy tay ta, mười ngón tay đan chặt, lòng bàn tay lạnh ngắt.
Ta khẽ muốn rút tay ra, nhưng hắn nắm rất chặt.
Lực đạo ấy khiến ta thoáng ngẩn ngơ, như thể A Cảnh vẫn còn ở đây.
Khi kéo ta lên núi ngày trước, hắn cũng thích nắm tay ta như vậy.
Nhưng A Cảnh không cười như thế này.
Hắn không biết cách cười như vậy – nụ cười khiến người ta lạnh buốt đến tận xương tủy.
Ta sực tỉnh, hờn dỗi trách móc: “Còn nhớ mong gì chứ? Rõ ràng là chàng ghét thiếp mà.”
“Hôm nay ở Ngọc Các, thiếp suýt bị người ta bắt nạt, chàng cũng không thèm ra mặt đòi lại công bằng.”
“Được được, nói ta nghe là ai dám chọc giận Vương phi, ta nhất định không tha cho kẻ đó.”
Văn Cảnh thuận thế kéo ta vào lòng: “Vậy ta xin phép không quấy rầy Hầu gia và phu nhân nữa.”
11.
Lên xe ngựa, ta lập tức hất tay Văn Cảnh ra. Hắn hơi sững lại, rồi cứng nhắc rụt tay về.
“Nơi này không có ai, Thái phó không cần diễn nữa đâu.”
“Chẳng phải ngươi muốn trở lại Vương phủ, bản vương mới đến đón ngươi sao?”
Hắn cười, vẻ như không để tâm đến hành động vừa rồi.
“Là ngài đưa thiếp đến chỗ chết, chỉ là thiếp may mắn sống sót trở về.”
Nếu không lừa được phụ thân và kế mẫu, họ biết ta đã không còn giá trị lợi dụng, ta cũng chẳng khác gì cá nằm trên thớt.
“Đối đầu với Tạ Lan Chân, lại còn nói những lời ẩn ý như vậy, thực sự chỉ là để giữ mạng sao?”
Hắn cúi lại gần, khuôn mặt ngày nào từng ngây thơ giờ đây tràn đầy toan tính.
“Thái phó nói gì, thiếp không hiểu.”
“Nàng ta muốn cướp vòng ngọc của thiếp, thiếp cũng chỉ nói về chiếc vòng mà thôi.”
“Hay trong lòng Thái phó có suy nghĩ khác nên mới hiểu sai lời thiếp?”
Ghen tuông với Tạ Lan Chân sao? Hoàn toàn không.
Nàng ta thích Thái phó Văn Cảnh, còn ta yêu phu quân của mình – A Cảnh. Làm gì có chuyện ghen tuông.
Văn Cảnh nheo mắt, nói: “Xem ra ta đã nghĩ sai, ngươi đúng là thú vị hơn ta tưởng.”
Những ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm lên mặt ta: “Ngươi rốt cuộc muốn gì?”
“Hòa ly.”
Ta muốn A Cảnh quay lại, nhưng hắn không làm được.
Ta muốn hòa ly, nhưng Văn Cảnh hiện giờ cũng không thể làm điều đó.
Những ngày ở Hầu phủ đối phó với phụ thân và kế mẫu, đã khiến hắn nhìn thấu bộ mặt thật của ta.
Giờ muốn rời đi, không dễ như vậy.
Văn Cảnh cười nhạt: “Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, Vương phủ cũng không ngại nuôi thêm một người nhàn rỗi.”
12.
Về đến Vương phủ, ta phát hiện căn phòng đã có nhiều thay đổi.
Đôi giày ta làm cho A Cảnh nhân dịp sinh nhật năm nay không còn nữa.
Những bộ y phục ta mang từ phòng Văn Cảnh về cũng không rõ tung tích.
Các cuốn truyện A Cảnh thích đọc bị thay bằng những tập thơ.
Nơi vốn treo diều giấy do A Cảnh làm cho ta nay đã treo tranh sơn thủy.
Ta gọi nha hoàn đến hỏi những đồ vật cũ trong phòng đã đi đâu.
Nàng ta do dự, mãi mới nói: “Vương phi, Vương gia bảo những thứ đó không may mắn, nên sai chúng nô tỳ bỏ đi rồi.”
“Bỏ đi đâu?” Ta gặng hỏi.
“Vương phi, xin đừng làm khó chúng nô tỳ, Vương gia không cho nói…”
Ta ngồi bệt xuống đất, cảm giác lạnh lẽo lan tràn khắp người.
Nước mắt không biết từ bao giờ đã thấm ướt gương mặt.
Văn Cảnh đã làm, tức là hắn đã quyết để ta không bao giờ tìm lại được những thứ đó.
Ta còn gì để trách một nha hoàn có thân phận chẳng khác ta là bao?
Hắn muốn xóa sạch mọi bằng chứng về sự tồn tại của A Cảnh.
Đối với hắn, đó là một quá khứ đầy nhục nhã.
Nhưng ta sẽ không bao giờ quên A Cảnh, mãi mãi không quên.
Khi Tạ Lan Chân đến, ta đang khâu giày.
“Vương gia không thích kiểu hoa văn này đâu, ngươi đừng tốn công vô ích.”
Nàng ta nói, cố ý để lộ cổ tay trắng nõn, càng làm nổi bật chiếc vòng ngọc trong suốt.
“Chiếc vòng này còn đẹp hơn loại ngươi mua hôm đó nhiều, là Vương gia đặc biệt xin hoàng thượng ban cho ta.”
Tạ Lan Chân rốt cuộc vẫn còn trẻ, mọi cảm xúc đều hiện rõ trên gương mặt.
Ta không nhanh không chậm cất từng mũi kim, đáp: “Nếu là ta, ta sẽ không cười nổi.”
“Ngươi có ý gì?” Nàng ta ngạc nhiên hỏi.
“Một chiếc vòng ngọc thôi mà, với tài lực của Vương phủ, ngàn chiếc cũng chẳng đáng là gì.”
“Nhưng Vương phủ chỉ có một chính thê, và đó là ta.”
“Trong mắt Vương gia, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân có thể bị một chiếc vòng ngọc dỗ dành.”
“Ngươi biết gì mà nói!” Tạ Lan Chân lập tức phản bác.
“Năm xưa, chuyện Văn Cảnh chỉ muốn cưới ngươi lan truyền khắp kinh thành, nhưng hắn lại chưa từng hẹn ước gì evới ngươi.”
“Những tin đồn làm tổn hại danh tiếng như vậy, lẽ ra Tạ gia phải sớm dập tắt. Nhưng việc để chúng lan ra, chỉ cho thấy Tạ gia dùng thủ đoạn ép buộc hắn.”
Ta vừa dứt lời, Tạ Lan Chân bị chạm đến nỗi đau, mặt đỏ bừng vì giận.
“Thì sao? Dù sao chức Vương phi cũng không đến lượt một thứ nữ như ngươi!”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta nói những điều này không phải để tranh giành với ngươi.”
Ta lấy chiếc vòng ngọc hôm trước ra khỏi hòm trang điểm, đeo vào tay nàng ta.
“Ngươi… ngươi có ý đồ gì?” Tạ Lan Chân mất hết khí thế.
“Chỉ muốn giúp ngươi một tay, sau này vào phủ đừng làm khó ta.”
Nàng rõ ràng không tin: “Ngươi vừa nói Vương gia coi trọng ngươi, giờ lại ra vẻ tốt bụng làm gì?”
“Coi trọng ta, cũng chỉ vì ta từng đồng cam cộng khổ với hắn vài năm, vừa để có danh tiếng tốt, vừa không muốn gây mâu thuẫn với phụ thân ta mà thôi.”
Ta kéo tay áo, để lộ cánh tay với những vết sẹo bỏng kinh khủng.
“Giờ ta thế này, hắn còn muốn gần gũi ta sao?”
Tạ Lan Chân lùi lại vài bước, ánh mắt đầy vẻ ghê sợ.
Ta nhanh chóng kéo tay áo xuống, giả vờ lộ vẻ khó xử.
Con cá cuối cùng cũng cắn câu.
13.
Tạ Lan Chân rốt cuộc đã tin lời ta, mấy ngày nay đến Vương phủ thường xuyên hơn, không gặp được Văn Cảnh thì lại đến tìm ta.
Lý do cũng rất đơn giản, nói là để cùng ta học thêu thùa.
Đến mức ngay cả Văn Cảnh cũng nhận ra, hắn hỏi tại sao ta đột nhiên hòa thuận với Tạ Lan Chân như vậy.
Ta mỉm cười trả lời: “Ngày sau nàng ta cũng sẽ vào Vương phủ, thiếp hà tất phải tự tạo thêm một kẻ địch.”
Ánh mắt hắn dừng lại trên đôi giày ta đang làm, hồi lâu mới cất lời: “Nhưng đôi giày này không phải kiểu ta thích.”
“Vì thiếp không làm cho Thái phó.”
Ta khâu mũi cuối cùng, đưa tay xoa mắt.
Thức mấy đêm liền, mắt ta vừa khô vừa nhức.
“Ta không phải là kẻ ngốc đó.” Văn Cảnh lặp lại, như sợ ta không hiểu.
“Thiếp biết.”
Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, có lẽ vì mắt khó chịu, ta không thấy rõ khuôn mặt hắn.
Cũng không cần phải thấy rõ nữa.
Hai người im lặng thật lâu, cho đến khi hắn rời đi.
Mấy ngày sau, Văn Cảnh không ghé qua.
Đến khi Tạ Lan Chân lại đến, hắn sai người truyền lời, bảo ta xuống bếp làm những món mà A Cảnh từng thích nhất.
Hắn đã tự nói rằng, hắn không phải A Cảnh, ta cũng không phí sức làm gì.
Ta chỉ truyền cách làm cho hạ nhân trong bếp, đứng nhìn họ nấu, xem như là “tự tay làm.”
Không chỉ có Tạ Lan Chân, ngay cả Tạ Từ cũng đến.